Bầu trời mang một thứ màu trong suốt, tâm trạng ta trong cung như địa ngục
hắc ám, máu tươi nhỏ giọt khắp nơi, giẫm từng bước lên thi thể đang nằm la
liệt, tất cả là vì điều gì? Hoa Khuynh, ngươi có thể cho ta biết không, vì thứ gọi
là quyền lợi kia sao? Hệt như xưa kia, đều vì bản thân ngươi?
Ta không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, sâu trong tim đã bị ngươi đâm
một nhát chí mạng...
...đau thấu xương.
"Ly Vương, ngươi nói xem, thế nào mới gọi là yêu?" Ta đứng trên thượng lâu,
nhìn dãy kim lâu điện ngọc phía trước, tươi cười nói với Ly Ngu.
Ly Ngu chậm rãi đến bên cô, phía trước không hề có lan can che chắn, nữ nhân
đứng bên trong tựa như một vị thần, ống tay áo bay theo làn gió, trên mặt nở nụ
cười thật thê lương, Ly Ngu sợ, sợ nữ nhân này sẽ bị gió cuốn đi mất, không bao
giờ gặp lại.
"Cẩn thận gió lớn." Ly Ngu đến bên cô cùng nhìn ngắm cao lâu vạn trượng,
nhưng không thể thấy cô đang nhìn gì. Chỉ thấy đôi mắt tựa trân châu đang
hướng thẳng về phía trước.
"Ngươi nói đi, thế nào mới là yêu?" Ta chậm rãi xoay người hỏi lại, thật không
thể nào hiểu được, phải chăng mười lăm năm qua ta đã tự đa tình, có lẽ sự thật
là, chỉ có mình ta yêu sâu đậm.
Ly Ngu nhìn nữ nhân kia, không bi thương, không chút thần thái nào trong đôi
mắt ấy, bất lực như đứa trẻ sơ sinh, không thể lựa chọn thứ mình muốn, chẳng
qua dựa vào cảm xúc mà tiếp tục làm việc mình đang làm, chỉ đợi đến khi hiểu
ra nhưng vẫn không nhận thấy điều mình hằng mong, lại hành động theo bản
năng một cách vô thức.
"Yêu là gì? Vãn Ca, ta cũng không hiểu, ngươi có thể cho ta biết không?" Ly
Ngu nhẹ nhàng nhìn xuống, người khẽ rung lên, nhất thời lộ vẻ mơ màng.
Ta không ngờ Ly Ngu cũng vậy, hình ảnh của nàng trong ta là con người mang
bộ dáng khinh khi vạn vật trên chiến trường, thực sự không biết nàng còn có một
khía cạnh khác, "Ly Vương cũng không biết sao? Ta cứ nghĩ Ly Vương phải biết
chứ?"
"Biết ư? Ha ha..." Ly Ngu xoay người nhìn Vãn Ca cười: "Nếu ta biết được tình
yêu là gì, nàng đã không đối xử với ta như thế, tình yêu của ta chẳng qua là
cướp đoạt, ngươi biết không? Không yêu ta cũng chẳng sao, chỉ cần ta vẫn còn
để tâm đến nàng, cả đời nàng cũng không thoát khỏi tay ta, trừ phi ta chết, bằng
không ai cũng không thể mang nàng đi, ai cũng không thể, cũng giống như
ngươi, ta có tình cảm với ngươi, đó không phải là tình yêu, nhưng ta thích
ngươi, tuyệt đối không để ngươi có cơ hội rời khỏi nơi này, giờ ngươi đã hiểu
tình yêu của ta chưa? Vãn Ca?"
"Ha ha..." Ta nhìn Ly Ngu cười, con người này, thật đúng là không chỉ cố chấp
bình thường, không có được sẽ chiếm đoạt, chỉ tiếc Vãn Ca ta không phải Ly
Ngu, mười lăm năm trước ta đã sớm yêu Hoa Khuynh ngây thơ trong sáng, cả
đời cũng không thể lấy lại được, đừng nói gì còn yêu hay không, chỉ sợ ta không
nhận ra mà thôi.
"Ly Vương thực ra dáng vua chúa a, tiếc rằng Vãn Ca ta cũng chỉ là người
mang hình bóng nàng mà thôi, Ly Vương có thể cho ta gặp vị nữ tử khiến Ly
Vương luôn nhớ mong không?" Ta cười nhìn Ly Ngu, thực muốn biết kẻ dám
chọc giận người cường đại nhất thế gian này là thần thánh phương nào.
"Ngươi thật sự muốn gặp nàng?" Ly Ngu híp mắt nhẹ nhàng nhìn cô, có lẽ có
thể cho cô gặp một lần.
"Chẳng lẽ Ly Vương muốn giấu mãi sao? Vãn Ca rất mong nhìn thấy người làm
cho Ly Vương phải đầu hàng a." Ta nhìn khuôn mặt Ly Ngu bỗng bật cười thành
tiếng, vẻ mặt gì vậy a, cứ như ta muốn cướp đoạt bảo bối của nàng không bằng,
nữ tử kia ắt hẳn rất có ý nghĩa đối với Ly Ngu, nếu không nàng đã chẳng tức
giận như thế, không biết cô gái ấy là ai mà dám cự tuyệt cả Ly Ngu.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đến gặp nàng, có lẽ đời này ta đành thua nàng." Ly Ngu
nhìn phía trước cười nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng trìu mến.
"Sao Ly Vương gặp được nàng?" Ta theo sau Ly Vương, nhìn thân ảnh hắc kim
đế phục tò mò hỏi.
"Rất đơn giản, lần đầu gặp nhau là lúc ta cải trang vi hành, vô tình nhìn thấy
nàng đã dẫn nàng hồi cung, chuyện chỉ có vậy." Ly Ngu khẽ nói.
"Ai..." ta thở nhẹ ra, sao chỉ một lần gặp gỡ đã làm cho người con gái ấy mãi
mãi bị giam cầm trong thâm cung, ta vừa không cam lòng, vừa ngưỡng mộ nữ tử
kia được Ly Ngu yêu thương như vậy, xem như cũng có phúc.
Băng qua dãy hành lang nhỏ hẹp, đến nơi lại thấy rất đẹp và yên ắng,