"Thật không?" Hoa Khuynh không cam lòng, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô
nhẹ giọng hỏi.
"Nàng hôm nay vẫn chưa ăn gì, chắc đang bị cơn đau dạ dày hoành hành, Lâm
Nhi, trong này có gì để ăn không?" Ly Ngu xoay người nhìn Lâm Nhi nói.
"Ở đây chỉ có chút bánh ngọt, để ta đi lấy". Lâm Nhi cũng lo lắng như Hoa
Khuynh. Nói xong liền nhìn Ly Ngu với ý thăm dò.
Ly Ngu thấy cách nàng nhìn mình, cứ như tức giận nhưng không thể làm gì, dù
sao cũng do mình khiến nàng trở nên như vậy, liền khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý để
nàng đi.
"Ngươi sao rồi". Ly Ngu đợi Lâm Nhi rời đi rồi hỏi thăm Vãn Ca, xem ra chỉ có
sắc mặt cô là tái nhợt, những thứ khác đều không sao, liền thở phào nhẹ nhõm,
"Sao hôm nay không ăn cơm, chẳng phải ta đã cho người mang thức ăn đến rồi
ư?"
Giọng điệu Ly Ngu vô cùng tức giận, nếu ta không nói gì thêm, e rằng bọn hạ
nhân vô tội ngày mai sẽ bị đem ra xử trảm, "Ly Vương đừng lo lắng, bọn họ có
đem đến, chẳng qua Vãn Ca không muốn ăn, không nên trách tội họ, vả lại A
Lương cũng đã pha cho ta một tách trà hoa cúc, ta cũng không đến nỗi đói lắm".
"Uồng trà thôi sao có thể no được". Ly Ngu tức giận quay người ngồi xuống,
"Sau này không được tái diễn, ngươi là người ta mang về, sao có thể ngay cả
cơm cũng không ăn, còn nữa". Ly Ngu híp mắt nhìn nàng khẽ nói: "Lần sau còn
trái lời, cũng chẳng sao, những kẻ hầu hạ ngươi đều sẽ thành phế nhân, đừng
trách ta không khách khí".
Nghe nàng nói, ta bật cười: "Ly Vương, không cần uy hiếp ta, ngươi cũng biết ta
là người thế nào, thí phụ sát mẫu(*) ta còn làm được, huống hồ chỉ có vài cung
nhân, Vãn Ca ta muốn ăn sẽ ăn, không muốn ăn, ai làm khó dễ được ta?" Ta
nhướn mày cười nhìn Ly Vương, thấy mặt nàng tím tái, tâm tình tốt lên rất
nhiều.
(*) thí phụ sát mẫu: giết cha giết mẹ
"Vãn Ca, Ly Vương nói rất đúng, ngươi đừng tự hành hạ bản thân". Thanh âm
quen thuộc vang lên bên tai, ta nhìn Hoa Khuynh bên cạnh, thấy sắc mặt nàng
vẫn vậy, không thay đổi chút nào, bỗng cảm thấy buồn cười, đã hận ta, lại còn
quan tâm chuyện ta không ăn cơm làm gì.
"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, tội nhân như Vãn Ca chết sớm một chút chẳng
phải tốt hơn sao? Sống thêm làm chi cho nhiều người hận?" Dứt lời, ta cả kinh,
không biết sao mình phải nhắc lại chuyện cũ, thật ra, chẳng phải từ lâu ta vẫn
muốn nói những lời này sao? Hận ta đến thế, ta chết sớm một chút có lẽ sẽ tốt
hơn, chỉ là, ta quên mất, Vãn tướng quân khí phách năm xưa đã không còn, trên
đời này chỉ còn cung nhân nhan mị nô, là tiện nhân mà thôi, dù hôm nay ngồi
đây ta là chính ta thì đã sao, ngươi cũng không còn là Hoa Khuynh lúc trước
nữa rồi.
Hoa Khuynh nghe câu nói ấy, ngẩng lên nhìn cô cười gượng, muốn nói lời dỗ
dành, muốn ôm lấy cô, cuối cùng vẫn không nói được gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô,
nếu như tất cả chỉ là hiểu lầm thì tốt, Vãn Ca, đến lúc đó ngươi có còn tha thứ
cho ta không?
"Ta ở đây chỉ có chút bánh ngọt, không biết ngươi có thích hay không". Lâm Nhi
đem một mâm bánh đến đặt lên bàn.
Ta ngắm chiếc bánh ngọt màu xanh nhạt vô cùng đẹp mắt, còn tỏa ra hương
thơm thoang thoảng, cầm lên đặt vào miệng, chiếc bánh giòn xốp tan ra,