Sau khi lên xe ngựa Lê Tịch Tuyết và Tiểu Liên liền cười phá lên.
Nàng cười vui vẻ nắm cánh tay Tiểu Liên vừa nói vừa cười:
- Ha… ha… ha… Tiểu Liên em thấy sao? Ta cũng không ngờ được là mặt của Lê Tịch Lan Hoa lại ghê rợn đến thế đấy.
Nãy ta nhịn cười tới chút nữa là nội thương luôn rồi…ha…ha…
Tiểu Liên cũng cười vui vẻ nhìn tiểu thư của mình rồi nói nhỏ nhỏ:
- Tiểu thư đây là tác dụng của thuốc hôm trước mà e đút cho nhị tiểu thư sao? Như vậy cách giải độc kia người nói là thật chứ ạ?
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi lại lắc đầu đưa ánh mắt nhìn ra ngoài ra hiệu cho Tiểu Liên biết nhưng miệng cũng không quên nói nhỏ nhỏ đi:
- Đó chỉ là một phần đúng thôi, đúng là uống hai loại ’ diệp hạ châu ’ và ’ mật nhân ’ để tiêu trừ độc tố trong người.
Nhưng còn việc sát muối lên vết thương, ngoài cách đó thì để nhanh hơn chúng ta vẫn có thể dùng cây "Bạch hoa xạ thảo " đắp lên.
Như vậy sẽ điều trị được cả gốc của bệnh và nhanh chóng hơn việc xát muối.
Tiểu Liên dù không hiểu gì về thảo dược hay trị độc, trị thương.
Nhưng tiểu thư nói vậy thì chắc hẳn là như vậy rồi.
Đi một hồi lâu thì cũng tới hoàng cung, Lê Tịch Tuyết không khỏi xanh mặt, thật sự đi xe ngựa với nàng là một cực hình với nàng ngồi trên xe vừa sốc nảy lại vừa tựa như say xe vậy.
Tiểu Liên thấy sắc mặt tiểu thư không mấy tốt liền đưa tay đỡ nàng xuống khỏi xe ngựa, miệng không quan tâm hỏi:
- Tiểu thư người không sao chứ? Em thấy sắc mặt người khó coi quá.
Lê Tịch Tuyết xua tay lắc đầu, còn chưa kịp nói gì liền bị tiếng đằng hắng phía sau làm cho giật mình.
Lời nói đầy quở trách vang lên làm nàng cũng nhận ra không ai khác chính là Lý ma ma khi nãy gặp trong chính phòng, vị ma ma thân cận bên cạnh thái hậu.
- Tam tiểu thư mời theo lão nô tới từ hi cung, đúng là lần đầu tiên lão nô thấy có người ngay cả thái hậu mà cũng không coi ra gì.
Để thái hậu phải đợi lâu chắc chắn cũng chỉ có tâm tiểu thư Lê phủ dám làm.
Lê Tịch Tuyết bước tới trước mặt Lý ma ma, mặc dù nàng cũng không thích thú gì vào hoàng cung, bên ngoài nguy hiểm một thì trong cung nguy hiểm gấp trăm ngàn lần, sơ hở là thiệt mạng, nơi mà luôn coi mạng người như cỏ rác.
Lê Tịch Tuyết cung kính khom người hành lễ:
- Để Lý ma ma phiền lòng rồi.
Lý ma ma thấy Lê Tịch Tuyết có vẻ nhu thuận nên cũng chỉ liếc mắt quay đi rồi nói:
- Mời tam tiểu thư đi lối này.
Lê Tịch Tuyết gật đầu đi theo phía sau Lý ma ma hai tay có chút căng thẳng mà nắm lấy nhau a.
Đi qua một khuôn viên lại đi qua một lương đình phía trái, cuối cùng cũng tới Từ Hi Cung.
Nhìn chiếc biển chữ to đùng treo trên cổng biệt viện mà khiến nàng thoáng chút rùng mình, những mùi thảo dược cùng độc dược lần nữa thoảng qua mũi.
Trước đây có vào Từ Hi Cung rồi nhưng lúc ấy thân thể nàng còn yếu nên khứu giác cũng có chút mờ nhạt.
Nay mới phát hiện mùi thảo dược thì ít mà độc dược thì nhiều.
Trong tâm cũng dấn lên những thắc mắc, như vậy là Thái hậu hoặc người thân cận của thái hậu rất giỏi dùng độc và dược.
Quanh mũi vẫn còn có mùi gì đó thoang thoảng mà nàng không biết rõ là mùi gì và cũng có thể là nàng không nhận ra nó.Lê Tịch Tuyết khẽ nhíu mày nhìn tứ phía nhưng lại chẳng nhận ra được điều bất thường.
Nàng bước vào cổng Từ Hi Cung còn Tiểu Liên thì như cũ bị chặn lại ở ngoài cùng với hai nha hoàn đi cùng với Lý ma ma.
Theo bước chân của Lý ma ma bước vào chính điện, Lê Tịch Tuyết thấy Thái Hậu ngồi phía trên ghế chính của thiền điện, một bên là Mục Thanh Chiêu đang cười nói vui vẻ với bà, một bên là Vũ Mặc Hàn với khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc tay vẫn nhàn nhạt cầm chén trà đưa lên miệng uống.
Phía bên phải đối diện Vũ Mặc Hàn ở hàng ghế phía dưới còn có một nam nhân đang ngồi nhìn nàng chăm chú.
Nhìn lướt qua thì y phục khoác trên người hẳn là không phải người trong kinh thành.
Thóang chốc nhận ra khuôn mặt có chút quen quen hình như nàng gặp nam nhân này ở đâu rồi thì phải.
Trong đầu thoáng hiện tia kí ức, hóa ra là người đã giúp nàng cứu Tiểu Mễ hôm ở chợ đen.
Mà hắn nói hắn tên gì nhỉ nàng hình như cũng không có chút để ý.
Lê Tịch Tuyết đi tới chính giữa phòng nàng liền quỳ gối xuống hành lễ:
- Dân nữ tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an.
Ngay sau đó nàng đưa ánh mắt lại nhìn về phía Vũ Mặc Hàn cung kính cúi đầu nói lớn:
- Dân nữ tham kiến tứ vương gia, tứ vương gia cát tường.
Từ khi Lê Tịch Tuyết bước vào cửa thì thái hậu và Mục Thanh Chiêu cũng đã biết nhưng cố ý nói chuyện để nàng phải quỳ lại lâu hơn.
Cho đến khi Vũ Mặc Hàn lạnh lùng ho lên mấy tiếng, Thái Hậu mới liếc mắt nhìn Lê Tịch Tuyết nói:
- Được rồi mau đứng lên đi.
Thái Hậu không nhìn Lê Tịch Tuyết mà chỉ trầm giọng quay sang Lý ma ma nói một câu rồi lại cùng Mục Thanh Chiêu nói chuyện tiếp:
- Người đâu, ban ghế ngồi cho lê tiểu thư, còn không mau mang trà tới.
Lê Tịch Tuyết cúi đầu hành lễ rồi nhẹ đứng lên:
- Tạ ơn thái hậu.
Lê Tịch Tuyết vốn định đi về phía bên trái đối diện với hàng ghế của nam nhân kia, nhưng Lý ma ma đứng cạnh thái hậu nhẹ đi xuống lạnh giọng nói với nàng:
- Lê tiểu thư mời ngồi phía này.
Lê Tịch Tuyết lúc này mới nhìn chính diện vào nam nhân kia trên khuôn mặt hắn ngoài ý cười ra thì cũng vẫn là ý cười.
Bước tới bên chiếc ghế mà Lý ma ma vừa chỉ tay nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hoàng Cảnh Thiên cười dịu dàng nhìn Lê Tịch Tuyết gật đầu,hắn nhẹ giọng nói với nàng:
- Cô nương, chúng ta lại gặp rồi.
Lê Tịch Tuyết chỉ nhẹ cúi đầu khom người hành lễ lại, thấy phong thái ung dung của nam nhân trước mặt khiến nàng không khỏi suy đoán trong đầu, vậy hắn có quan hệ thân thiết với một trong ba người ba người ở đây.
Hoàng Cảnh Thiên lại cười dịu dàng nhìn Lê Tịch Tuyết biết là hẳn là nàng cũng không nhớ ra mình liền cười nói:
- Tịch Tuyết tiểu thư, ta là Hoàng Cảnh Thiên cô còn nhớ chứ, hôm trước chúng ta đã gặp nhau rồi.
Tiểu thư còn nhớ là đã hẹn ta có dịp mời ta dùng bữa chứ?
Lê Tịch Tuyết cũng nhớ chút nên cũng chỉ đành gật đầu, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía tứ vương gia và thái hậu đang ngồi phía trên.
Tứ vương gia vẫn như cũ lạnh lùng uống từng ngụm trà mà không nói lời nào.
Thái hậu và Mục Thanh Chiêu bên trên cũng nghe được cuộc hội thoại làm cho giật mình quay đầu lại nhìn xuống dưới.
Thái Hậu đằng hắng một cái liền lạnh giọng nói:
- Cảnh Thiên qua đây ai gia xem nào? Đứa bé này lâu rồi cũng không tới thăm ai gia.
Hoàng Cảnh Thiên cười gãi đầu nhìn Thái hậu rồi lại nhìn sang Lê Tịch Tuyết nói lớn:
- Đường cô lại trêu chọc con rồi, lần này tới Vũ quốc bản thân chỉ mong không bỏ lỡ thứ gì.
Lời vừa nói song thì ly trà trong tay của Vũ Mặc Hàn vỡ bụp khiến tất cả trong phòng khôn khỏi giật mình.
Lê Tịch Tuyết cũng theo tiếng vỡ mà nhìn về phía Vũ Mặc Hàn, bầu không khí trở nên nặng nề hơn hẳn.
Vũ Mặc Hàn lạnh giọng nói:
- Hoàng tổ mẫu từ khi nào Từ Hi Cung lại dùng những vật dụng tầm thường như vậy.
Thái Hậu khí chất vẫn lạnh tanh nhưng giọng nói có chút gằn lên, bà đưa khăn tay lau lau nước trong tay của Vũ Mặc Hàn:
- Mặc Hàn.
Lúc này một nha hoàn nhanh chóng bước tới nhặt từng mảnh vỡ rời trên bàn rồi dưới đất.
Sau đó lại nhanh tay lau hêt những bụn trà văng mọi phía rồi lui xuống.
Một tách trà mới được bê lên, lại thêm một tách trà đưa về phía Lê Tịch Tuyết.
Lê Tịch Tuyết khẽ nhíu mày có chút hãi hùng, mùi của " nấm mũ đầu lâu " nồng nặc khi li trà vừa bê tới gần nàng.
Nàng thật sự không ngờ ở thời cổ đại nàng lại có loại nấm độc này.
Đặc biệt nấm này khi vào cơ thể khiến cơ thể không ngừng co giật, ói máu và đốt cháy ruột gan trong vòng không quá hai canh giờ.
Nhìn li trà trong khay ghỗ mà nha hoàn kia mang tới phía nàng, lại nhìn lên phía thái hậu và phía thánh nữ.
Thật không ngờ thái hậu lại có thể ác độc như vậy, nếu như bây giờ nàng không uống thì là thất lễ còn nếu như nàng uống thì là mạng này cũng coi như bỏ đi.
Thật ra từ hôm tỉnh dậy ở tứ vương phủ đã nhận ra thân thể này có chút khác lạ.
Hôm vừa rồi tới cứu Tiểu Mễ ở chợ đen khi đi qua mấy nam nhân áo đen cũng có ngửi được trong không khí có mê dược và độc dược.
Nhưng nàng cũng phát hiện ra thân thể đã tự kháng được mùi mê dược đó.
Từ đó nàng cũng dần phát hiện ra