Phía bên Lê Tịch Lan Hoa.
Ngay sau khi Lê Tịch Tuyết rời đi Lê Tịch Lan Hoa hậm hực đi về biệt viện của mình , ngồi trước gương mặt đay nghiến căm hận tới cùng cực.
Rồi sau đó trong phòng từng bình hoa lần lượt rơi xuống, ba bốn nha hoàn nơm nớp lo sợ quỳ gối ở chính giữa phòng.
Lưu Thái Hòa từ bên ngoài đã nghe tiếng đổ vỡ và tiếng la hét.
Càng bước vào trong nhìn khung cảnh trong phòng không khỏi lắc đầu thở dài nói :
- Lan Hoa con bình tĩnh lại đi, con mà cứ làm loạn hết lên thế này thì chuyện tham gia yến tiếc chắc chắn phụ thân con cũng không đem con theo đâu.
Sau đó Lưu phu nhân hất tay để cho mấy nha hoàn đứng dậy dọn dẹp hết đống đổ vỡ ở trong phòng.
Lê Tịch Lan Hoa đưa tay lên cào cào khuôn mặt đang chốc đỏ ngứa ngáy của mình, nàng ngồi bên gương và được một nha hoàn lấy khăn thấm nước muối ấm lau mặt, lau tới vết mụn vỡ tới đâu , da thịt như bị lóc xẻ đau đớn tới đấy.
Vừa đau vừa bực bội khi nghĩ tới những lời mà mẫu thân vừa nói.
Nàng đau quá liền đưa chân đá ngã nha hoàn đang giúp mình lau vết thương trên mặt, miệng cũng kêu A lớn một tiếng đầy đau đớn , giọng nói mang đầy sự tức giận :
- A..a...a..
ngươi muốn làm đau chết bổn tiểu thư hay sao mà làm mạnh tay như thế.
Nha hoàn không khỏi kinh hãi bò dậy rồi lại quỳ sụp xuống đất dập đầu nói lớn trong sợ hãi :
- Nô tỳ không dám..
nô tỳ không dám..
Tiểu thư tha tội..
Lưu Thái Hòa đi đến bên cạnh nữ nhi của mình đưa mắt nhìn vào từng cục mụn mủ mà không khỏi kinh hãi lùi lại phía sau hai ba bước.Mùi tanh tưởi cùng mùi hôi hám bay tỏa khắp bốn phía.
Thấy ánh mắt Lê Tịch Lan Hoa đượm buồm bà cố gắng định thần lại bước tới vừa nhìn vào khuôn mặt vừa hỏi Lê Tịch Lan Hoa :
- Lan Hoa vừa rồi con vừa dùng cái gì để lau vết thương trên mặt vậy ? Nhìn các cục mụn vừa vỡ đã đang khô cứng lại rồi.
Lê Tịch Lan Hoa khó hiểu nhìn mẫu thân , chẳng phải mấy ngày vừa rồi thái y ở Thái y viện đều khuyên nàng nên rửa bằng nước muối trước khi đắp thuốc hay sao.
Vội nhìn vào thau nước rồi nhìn mẫu thân nói :
- Chẳng phải thái y ở Y Quán Đường luôn căn rặn con phải dùng nước muối sao?Hôm qua vì mụn chưa vỡ chưa mọc nhiều nên con không rửa.
Cho tới sáng nay vì đau quá nên con mới dùng bằng nước muối.
Lưu Thái Hòa gật đầu như vậy thì đúng như lời của Lê Tịch Tuyết thì dùng muối sẽ có hiệu quả sớm.
Lưu Thái Hòa đưa tay xoa nhẹ đầu Lê Tịch Lan Hoa nói nhỏ :
- Lan Hoa con chịu khó một chút dùng muối trong hũ đắp lên mặt đi.
Nếu không ba ngày nữa yến tiệc cũng không được tham gia , chứ đừng nói gì đến chuyện làm thái tử phi.
Lê Tịch Lan Hoa khóc dòng dòng nhìn hũ muối bên cạnh mà gào lên :
- Mẫu thân ..
Như vậy chẳng phải là con sẽ đau tới chết đi hay sao? Vừa rồi mới lau bằng nước muối đã khiến con đau lắm rồi.
Lưu Thái Hòa thở dài nhìn nữ nhi , giọng nói buồn bã đi hẳn :
- Mẫu thân cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi , con nên nhớ đã làm được thái tử phi vậy thì ngày lên làm hoàng hậu cũng không xa đâu.
Cho tới lúc ấy con muốn trừng trị ai mà không được.
Lê Tịch Lan Hoa tất cả đều nghe lọt trong tai, ánh mắt chứa đầy sự thù địch nhìn ra ngoài nói :
- Nhất định lúc ấy con sẽ cho Lê Tịch Tuyết một cái chết thảm thiết, con sẽ phanh thây ả ra làm trăm mảnh và vứt cho thú rừng ăn.
Lưu Thái Hòa còn chưa kịp phản ứng gì thì Lê Tịch Nam từ bên ngoài nói vọng vào theo đó cũng từ cửa bước nhanh vào bên trong :
- Nhị muội , tốt hơn hết muội từ giờ trở đi tuyệt đối đừng gây khó dễ cho tam muội nữa.
Dù sao đi nữa chúng ta cũng là huynh muội trong một nhà.
Lê Tịch Lan Hoa bĩu môi quay mặt vào trong , giọng nói đầu hờn dỗi :
- Huynh tới đây làm gì ? Nhiều khi ta còn phải tự hỏi chính bản thân mình là ta mới là muội muội ruột của huynh hay là ả ta nữa đó.
Lê Tịch Nam đi lại phía mẫu thân cung kính cúi đầu chào :
- Mẫu thân.
Lưu Thái Hòa cười nhẹ gật đầu , nhưng cũng không khỏi nói lời trách móc Lê Tịch Nam :
- Ta nghĩ Lan Hoa nói phải đấy, con ý suốt ngày chỉ biết có tam muội , con nên nhớ từ trước đến nay là nó luôn muốn cướp đi mọi thứ mà thuộc về Lan Hoa .
Lê Tịch Nam lắc đầu , nhị muội suy nghĩ nông cạn thì cũng thôi đi nhưng ngay cả mẫu thân mà cũng không thông hiểu ra mọi chuyện là sao chứ.
Hắn khẽ giọng nói :
- Mẫu thân người cũng biết tam muội vẫn còn danh phận là tứ vương phi.
Người cũng không phải không biết tứ vương gia là người thâm sâu khó lường ngay cả hoàng hậu còn phải e ngài ấy vài phần thì người nghĩ chỉ một cái Lê phủ và Lưu phủ nho nhỏ có đủ để ngài ấy chút giận hay không?
Lê Tịch Lan Hoa hậm hực nói chen vào.
- Ca người mấy ngày nay không thấy trong ngoài kinh thành đồn ầm lên việc trắc vương phi vào cửa trước à.
Nếu Lê Tịch Tuyết thành thân với tứ vương gia sau vậy thì cũng coi như là một vị thiếp thân ấm giường thôi sao.
Còn có nguy cơ bị giải trừ hôn ước, vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới ta làm thái tử phi hay sao?
Lê Tịch Nam nhìn nhị muội của mình mà trầm giọng nói :
- Nhị muội muội đến bao giờ mới thông minh ra được đây , mấy ngày nay thái tử bị cấm túc tới ngày yến tiệc còn không hi vọng được tham gia.
Vậy thì hoàng thượng hẳn là đã có tính toán rồi.
Ta nghĩ muội vẫn là nên sớm nghĩ thông thái ra thì hơn.
Lê Tịch Lan Hoa nghe song mà choáng váng , dù sao nàng cùng thái tử cũng đã từng hẹn ước với nhau , cũng từng ân ái tình cảm mặn nồng.
Ngài ấy trước đây còn hứa nhất định để nàng trở thành thái tử phi đẹp nhất mà.
Lê Tịch Lan Hoa gào lên chán ghét nói về phía Lê Tịch Nam :
- Huynh nói dối..
tất cả là nói dối..
huynh định dùng cách này để ta từ bỏ thái tử để Lê Tịch Tuyết sau này có cơ hội ở bên thái tử có phải không...hu..
hu...!mẫu thân ...!người nói xem...!Ca của con mà sao lại chán ghét con như vậy...!
Chưa để Lưu phu nhân nói gì bên ngoài một hắc