Tử Xuyên Tam KiệtTác giả: Lăo Trư
Quyển 17: Phong vũ tương chí.
-----oo0oo-----
Chương 6: Danh thùy thanh sử (hết).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tử Xuyên Tú cạn ly với Dương Trữ xong thì quay sang Ngô kì bổn, nhẹ giọng nói: "Ngô kì bổn, theo lý thì hôm nay ông chính là công thần số một, nhưng ta không thể cất nhắc ông. Vì sao ư? Nguyên nhân chắc ông cũng biết đại khái, ông không phải là tướng lĩnh quân đội, khen thưởng cho ông thuộc quyền người quản lý trực tiếp của ông, ông minh bạch ý ta không?"
Ngô kì bổn hiền hậu cười đáp: "Đại nhân, tôi minh bạch. Kì thật, tôi cũng chỉ biết chế tạo cơ khí, kêu tôi dẫn binh đánh trận, vậy thì làm khó tôi rồi. Ở vị trí hiện tại này, tôi rất hài lòng rồi".
Tử Xuyên Tú ôn hòa nhìn y, đối với viên quân quan kĩ thuật thiên tài này, gã đặc biệt kính trọng.
Người thường hay hiểu lầm là đám quân chủ và tướng quân tạo nên lịch sữ, nhưng Tử Xuyên Tú biết, danh tướng chỉ đại biểu cho sát lục, chân chính thúc đẩy tiến bộ lịch sử và văn minh, chính là các khoa kĩ công tác giả như Ngô Tân, bọn họ chân chính là các anh hùng vô danh đứng sau tấm màn lịch sử.
Tử Xuyên Tú hai tay nâng ly: "Này, Ngô kì bổn, ta kính ông một ly!"
"A, không dám không dám. Thống lĩnh đại nhân, phải là tôi kính ngài mới đúng". Ngô kì bổn hoảng hốt cầm ly đứng lên, nhưng Tử Xuyên Tú lại cố chấp kiên trì: "Không, ly này ta nhất định kính ông! Không chỉ là ta cảm tạ ông, ta thay mặt cho tướng sĩ còn sống và đã hi sinh, toàn quân ta đều phải cảm tạ ông, cả Tử Xuyên gia tộc cũng phải cảm tạ ông! Ta uống trước kính ông!"
Ngô kì bổn kích động ứa lệ, tay run rẩy bưng ly uống cạn.
Tử Xuyên Tú lại châm đầy rượu, nói với chúng nhân: "Đây, chúng ta cùng nâng ly, mong sớm ngày đánh bại Lưu Phong Sương, khôi phục hòa bình!"
"Vâng!" Chúng tướng ào ào đứng lên: "Có thống lĩnh đại nhân, quân ta nhất định cao tấu khải ca!" Âu Dương Kính gào lên: "Tôi nhất định chém đầu Lưu Phong Sương!"
Tử Xuyên Tú lắc đầu: "Không không không, Lưu Phong Sương không thể giết được, phải bắt sống". Chúng nhân ngạc nhiên: "Vì sao?"
Tử Xuyên Tú bất động thanh sắc đáp: "Bởi vì ta phải bắt cô ta làm lão bà cho ta!" Trầm mặc một chốc, sau đó cả doanh trướng bạo phát tiếng cười.
Đám tướng quân cười nghiêng ngã, đều nói: "Thống lĩnh đại nhân nói không sai chút nào. Đại nhân chúng ta thiếu niên anh hùng, nghe nói Lưu Phong Sương cũng là mỹ nữ hiếm có, cô ta phối với đại nhân quả là quá xứng đôi rồi!"
Rượu qua tam tuần, không khí càng thêm vui vẻ, mọi người đều đã vứt bỏ tôn ti trật tự trên dưới, đại nhân, các hạ gì cũng chẳng xưng hô, cứ mở miệng là huynh đệ.
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, mọi người ăn uống đang lúc thống khoái nhất, bên ngoài truyền vào tiếng cảnh vệ thông báo: "Báo cáo đại nhân, khâm sai Lí Thanh đại nhân mang công hàm khẩn cấp đến. Đại nhân ấy yêu cầu lập tức cầu kiến Tú Xuyên thống lĩnh!"
"A!" Tử Xuyên Tú