Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 17: Phong vũ tương chí
.-----oo0oo-----
Chương 7: Hi vọng chi quang (1).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Cho đến nhiều năm sau, sự kiện Ngõa luân quan đột nhiên thất hãm vào năm bảy tám tư vẫn là chủ đề được bàn luận nóng bỏng như mới, vô số học giả đã chọn sự kiện này làm đề tài nghiên cứu, làm luận văn. Sự kiện được mổ xẻ sâu sắc đến mức ngay cả tính danh của mỗi tiểu đội trưởng đều được nghiên cứu đến, cả nội khố của Vân Thiển Tuyết có màu gì cũng không thoát khỏi cặp mắt "Hỏa nhãn kim tinh" của sử học gia, nhưng mấu chốt vấn đề vẫn bế tắc như cũ: cứ điểm Ngõa luân là tường đồng vách sắt suốt ba trăm năm, vì sao chỉ trong một đêm đã đột nhiên thất hãm vào tay ma tộc quân với binh lực không được xem là cường đại?
Các chuyên gia đưa ra đủ giả thuyết, rút ra được một vài điểm nhất trí như sau:
Một, Sự hùng tài vĩ lược của Ma thần hoàng đã tạo được ưu thế chiến lược. Trước khi khai chiến, ma tộc quân đại tạo thanh thế, khí thế hung hãn tuyên bố phải báo phục người Viễn Đông vô sỉ bội tín tập kích Lăng Bộ Hư quân đoàn, đưa hai mươi vạn hùng bình mãnh công cứ điểm Đặc lan, ra vẻ muốn chiếm lại Viễn Đông, nhưng kết quả lại là thùng rỗng kêu to, ma tộc binh chỉ đánh một trận, sau đó cứ vây thành mà không công, vây thành cũng không nghiêm mật, Viễn Đông rất dễ dàng đưa tiếp tế vào Đặc lan thành, căn bản không đạt được mục đích vây khốn.
Đến cuối cùng, hai quân cũng chẳng thèm giao chiến, ma tộc binh cả ngày giặt chăn mềm quần áo, cả trận địa phơi nhóc chăn mềm màu xanh. Bán thú nhân binh thủ thành nghiêm túc hỏi: "Bọn chúng không chịu đi, cũng không chịu tấn công, chẳng lẽ đợi chúng ta già chết rồi tiếp thu thành sao?"
Chưa bao giờ đánh trận mà thong dong như thế, hai bên cứ như đang thử thách tính kiên nhẫn của nhau. Cho dù Viễn Đông thống soái bộ đã ba lần nhắc nhở không được lơ là cảnh giác, nhưng bộ đội vẫn cứ thoải mái, đặc biệt là dân binh địa phương và thủ bị bộ đội, biết tiền tuyến quân tình không khẩn cấp, bọn họ chờ một thời gian rồi giải tán về nhà làm ruộng, thống soái bộ cũng chẳng biết làm sao: bộ đội dự bị cũng không phải quân chính quy nhận lương, quân phương không có lí do cưỡng bách bọn họ lưu lại. Hà huống vụ xuân là vụ chủ lực trong năm, cho dù nhận được lượng lớn lương thực do Tử Xuyên Tú cung cấp từ nội địa ra, nhưng lương thực sản xuất tại địa phương cũng rất trọng yếu.
Đế Lâm về sau cảm khái nói: "Đáng tiếc khi đó Tử Xuyên Tú không có ở Viễn Đông. Với sự tinh minh của gã, nhất định sẽ phát hiện động hướng của ma tộc rất không tự nhiên. Gã tuyệt đối không giống mấy người La Kiệt ngớ ngẩn bị lừa gạt đơn giản như thế!"
Khi tất cả mọi người đều bị chiến sự giằng co ở cứ điểm Đặc lan thu hút, tầm nhìn của Ma thần hoàng đã vượt khỏi Cổ kì sơn mạch hướng tới thế giới nhân loại rộng rãi phì nhiêu. Đây là cơ hội quá tốt, chủ lực Viễn Đông quân toàn bộ tập trung ở Đặc lan và Sa gia, phòng thủ nội địa mỏng như tờ giấy, dùng một ngón tay cũng chọc thủng. Càng hay đó là, không biết vì nguyên nhân gì, đối với tính chiến lược của Viễn Đông trong việc chống cự ma tộc, nhân loại không hề trọng thị, không có phái quân đội tăng viện cho Viễn Đông liên quân vốn đang mỏng manh.
Vụ tung hỏa mù trong chiến dịch vây công Đặc lan đã khiến người ta nghĩ: chiến đấu lực của ma tộc quân đội quá yếu, bọn chúng dốc lực mà cả một thành nhỏ như Đặc lan cũng hạ không được, mọi người cứ kê cao gối mà ngủ ngon! Đương thời thủ lĩnh Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ của Viễn Đông thống soái bộ tuy đều là tướng quân thiện chiến, nhưng phần kinh nghiệm và phán đoán lại hơi yếu, bọn họ thiếu tầm nhìn chiến lược toàn cục, ánh mắt của bọn họ chỉ nhìn vào chiến trường trước mắt, không nhìn ra con bài tẩy giấu sau đó, đây chính là sự khác nhau giữa bọn họ với các danh tướng như Đế Lâm, Tử Xuyên Tú, thời đại hoàng kim tướng lĩnh rất nhiều, nhưng có thể đạt được hai chữ "Danh tướng" thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bị Ma thần hoàng đánh lừa không chỉ là Viễn Đông thống soái bộ, thủ quân nhân loại ở cứ điểm Ngõa luân cũng giống như thế. Bọn họ cho rằng bản thân là tuyệt đối an toàn, Viễn Đông quân chắn đỡ phía trước bọn họ, ma tộc thì còn cách cả ngàn dặm.
Hai, xử lý không thỏa đáng của nhân loại cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến Ngõa Luân thất hãm.
Trong hội nghị thống lĩnh ở Đế đô cuối năm bảy tám ba, thống lĩnh Tử Xuyên Tú từng nói đùa rằng nên thủ tiêu Ngõa Luân quân khu, đương trường bị trưởng quan Lâm Băng phụ trách cứ điểm Ngõa Luân mắng chửi. Đương nhiên, đây chỉ là nói đùa, nhưng cũng phản ánh một dạng tâm thái phổ biến trong cao tầng Tử Xuyên gia: Viễn Đông thu phục rồi, sự uy hiếp của binh đến dưới thành đã tiêu trừ rồi, tính trọng yếu của cứ điểm Ngõa Luân đã giảm, không còn địa vị là cửa quan sinh tử như hồi năm bảy tám mốt.
Năm bảy tám mốt, cứ điểm Ngõa Luân đóng mười một vạn quân, đều là tinh duệ bộ đội của Tử Xuyên gia tộc. Nhưng