Edit Ross
“Mau nói cho tôi biết ông ta chết thế nào.” Qúy Tử lười nghe chuyện ân oán giữa hắn và tài xế nhà họ Vương, cô trực tiếp hỏi thẳng.
“Ngày mùng năm tháng ba âm lịch, ông ta chở vợ chồng nhị lão gia về quê thăm viếng người thân.
Ai biết được lúc đấy trong đầu lão nghĩ gì, cứ vậy mà lao xe xuống hồ thế là cả ba chết đuối! Đương nhiên đích thân trưởng đồn cảnh sát đi điều tra án, kết quả cho thấy tài xế uống rượu say nên mới hồ đồ lao xuống hồ.
Cô không biết chuyện này kinh động tới cậu chủ nhà họ Vương thế nào đâu.
Thi thể tài xế vừa được vớt lên, anh ta liền lao tới xách theo roi da quất người! Cha mẹ già bị người hầu hại chết oan ức như vậy, là tôi cũng tức giận!”
Qúy Tử sửng sốt: “Còn có chuyện này?”
“Phải, quá mức tàn nhẫn! Làm người hầu hạ cho chủ nhân còn dám lơ là như vậy!”
“Biết tôi tàn nhẫn rồi mà còn không đi làm việc! Nhìn người ta dễ bắt nạt là cứ thế ngồi đấy khua môi múa mép hả?” Lúc này chủ tiệm đột nhiên xuất hiện, dùng khăn tay quất vào người phục vụ.
Người phục vụ giật mình, sợ tới mức chạy trối chết: “Vâng vâng, con đi làm liền.”
Chủ Tiệm nhìn đồ ăn trên bàn, quay đầu cười với Qúy Tử: “Khách nhân đừng để ý, tính tình cậu ta lỗ mãng.
Quán rượu nhỏ này của chúng tôi không dám bàn tán chuyện nhà hào môn kẻo chọc phải rắc rối, ngài đừng nghe nó nói bậy, rượu này tôi mời cô.”
Rõ ràng chủ tiệm cũng e sợ thế lực nhà họ Vương, không muốn rước lấy họa.
Qúy Tử gật đầu mỉm cười: “Tôi sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài, chủ tiệm yên tâm.”
Nếu sự việc này đã nháo nhào như vậy kiểu gì báo đài cũng đưa tin.
Qúy Tử có chìa khóa đơn vị, cô định quay về tòa soạn kiểm tra tư liệu.
Chưa kể, với thế lực của nhà họ Vương người tranh tin này cũng không ít, Qúy Tử chỉ tùy ý lục một chút đã tìm ra.
Bên trong được viết giống như một cuốn tự truyện, nói rằng đương chủ của nhà họ Vương là con trai cả chi thứ Vương Diệp, nhị phòng sinh được con trai sớm hơn đại phòng, cho nên dựa theo quy củ tổ tông, chủ nhân nhà họ Vương chính là Vương Diệp.
Sau khi Vương Diệp biết cha mẹ mình bị một tên súc sinh hại chết cũng chả tha thiết gì việc kinh doanh, hắn cầm roi da từ thư phòng tức tốc lao đến hiện trường gây án.
Nghe nói lúc ấy, hắn mặc áo khoác lông cáo màu đen đứng giữa trời tuyết, tư thái cực kỳ tuấn mỹ.
Tất nhiên ăn mặc chỉ là yếu tố phụ chủ yếu người ta nhớ đến khí thế quất xác ghê rợn kia của hắn hơn.
Nếu không có người khám nghiệm tử thi ngăn cản, chỉ sợ lột da người hắn cũng dám làm.
Một trận lộn xộn gà bày chó sủa như vậy mà tờ báo này có thế múa bút viết Vương Diệp thành anh minh thần võ, mê hoặc vô số trái tim thiếu nữ Nam Thành.
Tạp chí xuất bản số đó bán chạy vô cùng, khách hàng nữ đổ xô đi mua.
Cũng phải, một người đàn ông độc thân gia thế hiển hách như Vương Diệp, chị em không tranh nhau sứt đầu mẻ chán mới lạ.
Tới chạng vạng, Qúy Tử mặt dày mặt dạn đến thăm Thẩm Kình Hoài, lỡ miệng có nhắc tới đoạn này.
Thẩm Kình Hoài nghe xong, nhướng đôi mày dài nhìn cô: “Cháu có hứng thú với cậu ta à?”
Qúy Tử lắp bắp hồi lâu mới nói: “Không có đâu chú, cái này không phải đã viết trên báo rồi ư?”
“Phải” Thẩm Kình Hoài hỏi xong câu đấy cũng không nói thêm nữa.
Ngược lại Qúy Tử hình như nhận ra điều gì đó, cô tủm tỉm cười: “Sao chú nhỏ hỏi mỗi một câu vậy? Chẳng lẽ chú thực sự để ý tới việc cháu nhắc tới người đàn ông khác?”
“Sao tôi phải để ý việc đó?”
“Chẳng hạn như chú nhỏ không cho phép cháu có ấn tượng tốt với những người đàn ông khác? Còn về mục đích thì