Edit Ross
Qúy Tử nghĩ tới cảnh Thẩm Kình Hoài đau đầu ôm trán, thoáng thấy hai bên thái dương anh ướt đẫm mồ hôi.
Dù không nói nhưng Qúy Tử cũng nhìn ra được biểu hiện lúc đó của anh có điểm không ổn.
Là vì nghe đến cái tên Vương Diệp kia sao? Thoạt nhìn giống như đau thật chứ không phải giả.
Qúy Tử lẩm bẩm trong đầu, không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
Dù sao bây giờ cô cũng bị Thẩm Kình Hoài bắt chẹt, chỉ cần giúp anh tra chút chuyện là được.
Sau một ngày rong ruổi bên ngoài, vừa về đến nhà, Lý Trân Ngọc đã từ đâu xuất hiện, âm dương quái khí nói: “Hôm nay là ngày nghỉ mà cũng phải đi làm à.
Chị vừa đi đâu về? Cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu! Mẹ chị hao tổn sức lực giúp chị hẹn một buổi gặp mặt, bây giờ tại chị mà rối tung hết cả lên!”
Qúy Tử ngoan ngoãn không dám cãi lại.
Vú Triệu bưng ly trà tới, khéo léo dỗ Lý Trân Ngọc uống.
Bà quay đầu lại, liên tiếp nháy mắt ra hiệu với Qúy Tử: “Tiểu thư sao còn chưa vào nhà ăn cơm? Trời lạnh rồi nên tôi đặc biệt hầm canh gà với đẳng sâm, hương vị vô cùng đậm đà, cô không được bảo không thích đâu đấy, mau vào đi.”
Qúy Tử biết vú Triệu đang giúp mình giải vây vì vậy cô thức thời ôm tình cảm này chuồn nhanh.
Lý Trân Ngọc đã sớm nhìn ra trò qua mặt này của hai người, tức giận thở dài: “Vú Triệu à, bà đừng chiều con nhóc này quá, hại tôi đến ruột gan đều đau đây này!”
Vú Triệu giúp Lý Trân Ngọc nhuận khí, khuyên bảo: “Thái thái, ngài cũng là người từng trải nên đương nhiên hiểu rõ chuyện hôn nhân đại sự quan trọng nhường nào.
Nhưng tiểu thư vẫn còn trẻ làm sao có thể so đo tính toán được như vậy? Tính ra ngô nghê chút lại có cái tốt ngược lại khôn khéo quá thì không hay!”
Câu nịnh ngọt này xoa dịu tim gan phèo phổi của Lý Trân Ngọc thoải mái hơn không ít, cũng không muốn tranh cãi thêm với Qúy Tử.
Dù sao đường còn dài, nói không được thì mình ép chẳng lẽ con gái còn dám không nghe lời?
Sáng hôm sau, Qúy Tử đi làm sớm.
Cô cả ngày bận rộn ở tòa soạn mãi đến lúc tan tầm mới có thời gian tạt qua nhà tài xế nhà họ Vương hỏi thăm chút chuyện.
Cô lấy địa chỉ từ chỗ tiền bối viết báo cáo vụ án trước đó, chỉ bằng sức mạnh khoe khoang của tài xế Vương, hỏi thăm địa chỉ đúng là dễ như trở bàn tay.
Trong nhà dường như không có người ở nên Qúy Tử đi loanh quanh bên ngoài một lúc, bị bà dì hàng xóm ngăn lại hỏi: “Cô gái, cô nhìn gì vậy?”
Qúy Tử thấy hành vi lén lút của mình bị phát hiện, cười gượng ghịu: “Cháu chỉ muốn nhìn xem trong nhà còn ai sống không thôi.”
Dì hàng xóm bĩu môi, the thé nói: “Trước kia là chỗ cho con hồ ly tinh đó ở, bây giờ lão lái xe cho nhà họ Vương chết rồi con đấy cũng chạy mất.
Tôi đã sớm nói rồi mà, đàn bà đẹp có ai để ý tới lão, vậy mà cứ luôn miệng bảo tình yêu đích thực, coi nó như vợ mà đội lên đầu! Cô nhìn xem, lão bị chơi cho một vố sướng chửa!”
Qúy Tử nghe thấy giọng điệu đối phương như hiểu rất rõ về tài xế Vương, vội vàng hỏi: “Dì à, dì có biết chuyện tài xế nhà họ Vương không?”
“Đều là hàng xóm cũ nhiều năm làm sao không biết chút gì về chú ấy được?”
Qúy tử móc từ trong túi ra một thanh sô cô la đen đưa cho dì hàng xóm, cười lấy lòng: “Cháu thấy nhà dì có trẻ con, cái này đưa cho tụi nhỏ chúng nó thích lắm.
Tình cờ gặp được dì, dì có thể bớt chút thời gian kể cho cháu biết chuyện của tài xế Vương không?”
Dì hàng xóm kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết nhà tôi có trẻ nhỏ?”
Qúy Tử chỉ vào chiếc khuyên tai bên trái của bà ấy, nói: “Bên tai trái của dì đeo khuyên bạc nhưng tai phải lại không thấy đeo.
Lúc đầu, cháu đoán dì chỉ xỏ mỗi một lỗ nhưng nhìn kỹ thì bên tai kia cũng có chứ không phải không,