Cô vội bắt một chiếc xe Tây ở trên đường, nhờ họ lái đến nhà Thẩm Kình Hoài.
Không hiểu sao trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Không phải do bất cẩn, mà là do quá quen đường nên mới biết chỗ đó có hồ để đâm xuống.”
Người Qúy Tử chợt run lên, một cỗ ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng cô.
Gần như trong tích tắc, cô vội vã hét lên: “Bác tài, lái xe nhanh chút được không, tôi có chuyện quan trọng.”
Tài xế cũng sợ khách lỡ việc, dốc toàn lực lao về phía trước.
Mười phút sau đã dừng ở trước biệt thự, Qúy Tử đưa tiền xong liền chạy chậm tới gõ cửa: “Bác Thành là cháu, bác mau ra mở cửa.”
Thẩm Kình Hoài đang ở trên lầu đọc sách, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh cô bước tới.
Thấy cô nhóc hấp tấp chạy lên lầu, anh vô thức liếc bản thân phản chiếu trong chiếc gương treo trên kệ tủ, định chỉnh lại nếp gấp trên cổ áo.
Hai tay vừa động anh chợt cảm thấy có điều không ổn.
Phụ nữ vì người mình thích mà trang điểm, anh là đàn ông, đi gặp cô nhóc khác họ kia sao phải quan tâm đến ngoại hình?
Qúy Tử cứ thế xông vào cửa, suýt chứng kiến được cảnh tượng hài hước này, Thẩm Kình Hoài không tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Sao vào không gõ cửa?”
Qúy Tử giữ chặt tay nắm cửa, thở hổn hển: “Cháu quên mất.”
“Hấp ta hấp tấp, lớn tướng rồi mà còn.” Thẩm Kình Hoài ra hiệu cho A Thành phía sau Qúy Tử “Pha một tách trà để cô Qúy bình tĩnh lại.”
“Có ngay đây.” A Thành đi được hai bước lại vòng về hỏi: “Có cần mang thêm chút điểm tâm cho cô Qúy không? Trước cậu có bảo nếu cô Qúy tới nhớ lấy cho cô ấy ít bánh ngọt, loại mà con gái thích ăn.”
Qúy Tử sửng sốt hỏi Thẩm Kình Hoài: “Bánh hạnh nhân hoa đào lần trước là chú nhỏ đặc biệt dặn Bác Thành mang lên cho cháu sao?”
Thẩm Kình Hoài rõ ràng là người miệng lưỡi độc địa biến thái, có chút tâm tư tinh tế lại bị vạch trần ngay trước mặt mọi người nên có chút xấu hổ.
Anh nhíu mày nói: “Chút quà hối lộ để cháu làm việc thôi, không cần nghĩ nhiều.”
“Thật không vậy?” Qúy Tử nở nụ cười bợt cỡn.
Sắc mặt Thẩm Kình Hoài lạnh xuống, nói với A Thành: “Bảo chú đi làm sao chú còn đứng đấy?”
“Vâng thưa cậu chủ” A Thành là người hiểu rõ Thẩm Kình Hoài nhất, anh là kiểu người miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, thấy cuộc đối thoại của hai chú cháu nhà này không ngừng phát ra tia lửa điện ông đành nhấp miệng cười rời đi.
Thẩm Kình Hoài đi tới khép cửa, khôi phục lại phong thái của trưởng bối, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Qúy Tử kể lại chuyện hôm nay cho Thẩm Kình Hoài nghe.
Thẩm Kình Hoài chống một tay lên trán, thì thầm: “Chuyện này có hơi kỳ lạ, tạm thời tôi chưa có manh mối nhưng tra ra chỗ sâu sa kia sẽ rất thú vị đây.
Có kẻ muốn mượn tay tài xế để sát hại vợ chồng họ Vương, không hẳn là không có khả năng.
Không chừng người bọn họ muốn nhắm vào chính là đương chủ gia tộc Vương Diệp.
Nếu màn này thật sự có người đứng sau giật dây, bức tài xế phải giết người, khả năng là tôi đã phá vỡ bí mật nào đó nên mới bị phóng hỏa diệt khẩu.”
Có lẽ do đã quen nên khi nhắc tới tên Vương Diệp, Thẩm Kình Hoài không còn cảm thấy nhức đầu như trước nữa.
Qúy Tử cả kinh nói: “Có một người phụ nữ rất xinh đẹp trốn trong nhà tài xế Vương, có lẽ cô ấy biết điều gì đó?”
“Có khả năng, nhưng tiếc là người cũng không còn ở đấy.”
“Trốn thì mình đi tìm.
Cô ấy lại chẳng phải yêu ma quỷ thần gì, cháu không tin chúng ta không tìm được ra cô ấy!” Qúy Tử có cách.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã bảy rưỡi tối.
Cô đang định đi thì thấy A Thành bưng một khay bánh đậu đỏ cùng sữa bò ấm tới.
Bột gạo nếp được cắt thành từng miếng vừa ăn, bên trong bọc thêm nhân đậu đỏ mềm mịn, phía trên rắc một lớp đường bột ngọt ngào, thoạt nhìn có vẻ ngon miệng.
Qúy Tử không kìm được lại quay về chỗ ngồi, cái miệng nhỏ cắn một miếng bánh đậu đỏ*, cố tình lân la chút chuyện trong nhà với Thẩm Kình Hoài.
Cô không thể để lộ ra bản thân bị bánh ngọt