Cuối tháng mười hai, cuối cùng Tây thành cũng chậm rãi bước vào mùa đông.
Đồng phục từ áo tay ngắn biến thành áo tay dài, nhưng vẫn là hai màu trắng đen như cũ.
Kiều Minh Hạ sợ lạnh, cho dù mùa đông ở Tây thành ấm áp thì cậu cũng kéo khóa lên sát cổ.
Vùi cằm vào cổ áo, cong lưng giống như một chú gấu trúc cuộn tròn.
Tô Hà nhìn Kiều Minh Hạ đang nằm sấp trên bàn để viết đề, không nhắc nhở cậu chú ý tư thế, tự chơi điện thoại.
Anh đã ở chung với Kiều Minh Hạ hơn một tháng rồi.
Giấu diếm tất cả mọi người, ngay cả đi học cũng tách ra, tránh để mọi người nhìn thấy.
Giao dịch ban đầu giữa họ là tần suất làm tình và dùng tiền móc nối, nhưng bây giờ quan hệ đã thay đổi một ít, ít nhất Tô Hà không còn muốn làm tình với cậu nữa.
Cuối tuần, đôi khi Kiều Minh Hạ sẽ về nhà, đa số thời gian, cậu sẽ ở trong căn hộ của Tô Hà, quấn lấy anh, muốn ôm, muốn làm tình.
Tô Hà rất ít khi hỏi đến những chuyện này, nghĩ thầm Kiều Minh Hạ sẽ nói cho anh biết.
Có lần anh hỏi tại sao lại không trở về, người bạn nhỏ mang theo biểu cảm lạnh lùng khiến anh cảm thấy xa lạ, nói: "Không cần.”
Dựa vào năng lực của Tô Hà, muốn điều tra rõ gia cảnh của Kiều Minh Hạ, bao gồm cả người chị bị lừa bán đi và chết thê thảm kia thì đơn giản như trở bàn tay.
Nhưng mà, nếu làm như vậy, có lẽ Kiều Minh Hạ sẽ cảm thấy không vui.
Anh không biết Kiều Minh Hạ cần bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn toàn tin tưởng anh.
Lòng đề phòng của Kiều Minh Hạ quá mạnh, quá độc lập.
Cho dù bây giờ ở cùng nhau, cậu cũng sẽ không tiêu tiền của Tô Hà, càng sẽ không đòi anh bất cứ thứ gì.
Nhiều lắm cũng chỉ là chỉ ăn một bữa thực phẩm rác, mua hai chiếc áo thun ba trăm nghìn một cái cũng đã làm cậu có thể vui vẻ thật lâu.
Nhìn thì có vẻ rất dễ thỏa mãn, nhưng Tô Hà lại càng mong đợi một ngày nào đó, Kiều Minh Hạ sẽ mở lòng với anh hơn.
Ví dụ như nghe Kiều Minh Hạ nói "thích anh".
Về phần trường học, tất cả đều như thường lệ.
Tô Hà thông qua hiệu trưởng, dùng cách biểu đạt uyển chuyển nói về chuyện dạo gần đây bộ giáo dục tra xét rất nghiêm về vấn đề bạo lực học đường.
đám người do Châu Hủ cầm đầu bị cảnh cáo không ít lần, cũng đã ngoan ngoãn hơn, không có thời gian kiếm chuyện với Kiều Minh Hạ.
Ngược lại, Dương Dịch Lạc lại năm lần bảy lượt đến tìm Kiều Minh Hạ đi ăn cơm, mời cậu đi uống nước, giống như mấy chiêu trò mà mấy cậu học sinh thường dùng để theo đuổi bạn nữ mà mình thích vậy.
Kiều Minh Hạ không nhận, cũng không thèm để ý đến.
Cậu ta không vui thì cũng không còn cách nào.
Sau khi tức giận một đêm, qua ngày hôm sau, cậu ta lại tiếp tục moi ruột gan mua kẹo sữa bò mà trước kia Kiều Minh Hạ thích cho cậu.
Chiêu trò lấy lòng "nữ sinh" quá thấp kém rồi.
Từ đầu đến cuối đều không đáng để Tô Hà xem trọng.
Sắp đến ngày nghỉ Tết Nguyên đán, ngoại trừ lớp mười hai, các học sinh khác đều háo hức học bài không vô nữa.
Tô Hà là người được học sinh hoan nghênh nhất ở khu tự học buổi tối.
Anh rất dễ dãi đối với những người đọc những cuốn sách không nằm trong chương trình học hoặc ngủ gật.
Thứ duy nhất anh không chịu được chính là quá ầm ĩ.
Cũng may, sở trường của tất cả mọi người ở lớp A7 chính là yên lặng.
Cả lớp đều yên tĩnh, cũng rất dễ chịu.
Chờ sau khi kết thúc thì sẽ được nghỉ ba ngày, anh đã lên kế hoạch cho cái Tết này, nếu như Kiều Minh Hạ không mất hứng nói muốn làm bài tập...
Tô Hà ngáp dài, trong điện thoại di động tràn vào một đống tin nhắn chúc mừng năm mới sớm.
Trong một đống lời nhắn chúc mừng có một tin nhắn vô cùng đột ngột.
Người mà anh nhờ đi tìm chiếc đồng hồ Blancpain mà Ninh Viễn gửi, cuối cùng cũng đã tìm được một chút thông tin, gửi tin nhắn cho anh, hỏi cậu hai có tiện nói chuyện điện thoại hay không.
Tô Hà suy nghĩ, ra khỏi phòng học đi đến khúc quanh của cầu thang, gọi điện thoại cho thư ký.
"Cậu hai, chúng tôi tra ra được đồng hồ đang ở chỗ của một người tên là anh Phi.
Xã hội đen, dưới tay có mấy công ty ảo, đều là chỗ chuyên cho vay tiền.
Phi ca thích khoe khoang, rêu rao nói đàn em của anh ta tặng cho anh một món quà lớn, còn kêu người đem đi giám định xem có phải là hàng thật hay không.
Tôi liên lạc với người quen đi xem thử, nhìn qua, chính là chiếc đồng hồ của ngài."
Tô Hà nhíu mày: "Cho vay tiền?"
"Đúng vậy, cậu hai.
Chắc là bị người khác dùng để gán nợ, chúng ta bám vào manh mối này điều tra thử, cậu nói không muốn động đến cảnh sát, cũng chỉ biết như vậy thôi.
Vậy bây giờ đi mua lại hay là?”
"Tạm thời cứ như vậy đi." Tô Hà nói.
Thư ký nhắc nhở anh: "Người giám định quen biết cậu Ninh.
Có thể cậu ta sẽ biết, hay là chúng ta...!"
"Kệ cậu ta." Ngón tay của Tô Hà gõ lên lan can của cầu thang theo tiết tấu.
Đây là cách giúp anh giảm bớt lo lắng: "Chiếc đồng hồ kia, người của cậu có hỏi là do ai cầm để trả nợ không?"
"Không rõ lắm, cậu hai." Thư ký nói xong lại bổ sung: "Nhưng mà lúc trước cậu từng làm một cái thẻ ghi nợ không hạn ngạch ở ngân hàng Lập Hoa, thẻ chưa bị định danh, có phải cũng bị mất luôn rồi không?"
Động tác gõ lan can cầu thang của Tô Hà bỗng dừng lại: "Sao vậy?"
"Hôm nay phòng tài vụ gửi biên lai đếnTừ hôm thứ sáu đến giờ cái thẻ đó của cậu đã bắt đầu có ghi chép mua sắm, cà hơn sáu trăm triệu ở mấy nhà hàng tại Đông Giang và cửa hàng vật phẩm xa xỉ.
Đều không phải những mấy nơi và nhãn hiệu cậu sẽ sử dụng, cậu xem..."
Lấy đi đồng hồ thì thôi đi, dù sao cũng có giá trị cố định, mất thì mất thôi.
Nhưng tấm thẻ này từ trước đến giờ chưa bao giờ bị xài đến nên Tô Hà cũng không nghĩ đến việc thu lại, lúc này đột nhiên lại bị tiêu tiền như nước.
Tô Hà trầm ngâm một lát: "Đi thăm dò rõ ràng là ai."
"Vâng."
Tô Hà trở lại phòng học, còn khoảng mười lăm phút nữa là hết tiết tự học buổi tối.
Anh lại bắt đầu một ván rút gỗ mới, cố gắng khiến cho bản thân không nghĩ đến những chuyện kia.
Tô Hà không ngốc, trực giác cho anh biết chuyện mất đi đồng hồ và đột nhiên bị xài một khoản tiền lớn có liên quan đến dáng vẻ tàn tạ ngày đó của Kiều Minh Hạ.
Anh có thể hỏi thẳng Kiều Minh Hạ, nhưng cuối cùng nếu hỏi ra thì có lẽ ngay cả Kiều Minh Hạ cũng không biết được bao nhiêu.
Chuông tan học reo lên, cả đám đều ồn ào, Tô Hà ngồi trên bục giảng không nhúc nhích, cho đến khi người trong phòng học đã ra về gần hết, Kiều Minh Hạ mới đến.
"Anh." Cậu gọi, cố ý tiến đến trước mặt Tô Hà.
Tô Hà không nhấc mí mắt lên cảnh cáo: "Ở trường học phải gọi là thầy."
"Không phải anh thích được gọi là anh hơn sao."
Tô Hà giương mắt liếc nhìn camera được đặt ở một góc khuất trong phòng học, nhỏ giọng nhắc nhở: "Có giám sát, nếu không thì anh đã nhéo lỗ tai của em rồi."
Kiều Minh Hạ nói: "Hôm nay lúc đi ngang qua, nghe nói camera của lớp chúng ta bị hư rồi."
Tô Hà cười cười, để mặc cho Kiều Minh Hạ cẩn thận hôn lên chóp mũi của anh.
Người ta hay nói, con người muốn học một thói quen thì phải mất khoảng hai mươi mốt ngày.
Trong vòng hai mươi mốt ngày này, Kiều Minh Hạ bị Tô Hà nuôi thành một đứa nhóc kiêu căng.
Rời khỏi con ngõ nhỏ ẩm ướt u tối kia, Kiều Minh Hạ dường như cũng thả lỏng lòng đề phòng hơn, cũng đã chủ động hơn với Tô Hà.
Cậu như Tô Hà mong muốn, nhận lấy những điều tốt đẹp mà Tô Hà dành