"Cậu ấy tên là Ninh Viễn, nhưng mà khi anh biết cậu ấy thì chưa phải là cái tên này.
Đây là sau khi về nhà mới đổi tên."
"Hai nhà tụi anh cũng xem như thân thiết, cũng hiểu biết một chút về nhauVợ trước của chú Ninh đã từng sinh non rất nhiều lần, lại thêm chú Ninh ở bên ngoài có Ninh Viễn.
Tuy nói ra cũng khá mất mặt nhưng dù sao cũng là con ruột, lại còn là con trai.
Cuối cùng hai người đã chia tay trong hòa bình, ông ấy cưới mẹ của Ninh Viễn.
Lúc đó, Ninh Viễn đã sắp đến tuổi đi học nên đã đi học chung với anh."
"Trường học khi ấy của tụi anh, cũng giống như Trường Tây Thành bây giờ.
Điều kiện gia đình của các bạn học đều không khác mấy, thường có thể nghe được mấy tin tức về chuyện tình cảm trên bàn ăn của nhà mình.
Rất nhiều người biết cậu ấy là con riêng chuyển thành con chính, khinh thường cậu ấy, cảm thấy xuất thân của cậu ấy không tốt.
Cậu ấy lập tức ăn vạ anh...!Đương nhiên, anh cũng bừng lên ham muốn bảo vệ, cũng rất thích được cậu ấy dựa dẫm."
"Thường xuyên chơi chung với nhau, học xong tiểu học thì tới cấp hai, học xong cấp hai thì đến cấp ba...!Từ từ lớn dần lên, những lời nói ác ý kia cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí mắng mẹ cậu ấy là người đàn bà hư hỏng ngay trước mặt của cậu ấy, mắng mẹ con cậu ấy là tâm cơ, ác độc, trước sau gì cũng sẽ gặp quả báo.
Hơn nữa...!thành tích của Ninh Viễn không tốt lắm, chú Ninh lại rất nghiêm khắc với cậu ấy.
Ở trường học hay trong nhà đều khúm núm, cẩn thận dè dặt, sợ làm sai."
"Nghe cậu ấy cứ kể khổ mãi như thế, anh cảm thấy, anh nên bảo vệ cậu ấy."
"Thế là anh đưa bài tập anh làm xong cho cậu ấy chép, trực nhật thay cậu ấy.
Mấy thằng đại ca trong lớp không dám chọc anh, đương nhiên sẽ không đi chọc cậu ấy.
Chắc là cứ như vậy, dần dần, khi đó còn quá nhỏ..."
Tô Hà nói đến chỗ này thì dừng lại, lướt qua một đoạn này, tổng kết nói: "Đại khái là như vậy.
Không phải ai đúng ai sai cả, chỉ có thể nói khi đó anh còn quá nhỏ."
Khi anh nhớ lại "tình yêu" của mình và Ninh Viễn, Kiều Minh Hạ đang ở bên cạnh đang vuốt chú Jigglypuff có được từ phần ăn McDonald lần trước mang về, đến mấy khúc gây cấn, cậu nhấn vào nó, “bíp bíp”.
Giống như đang bày tỏ nỗi bất mãn của mình vậy.
Nhưng khi Tô Hà nói xong, cậu cũng không có ý muốn phát biểu hay bình luận, rũ mi không nói gì.
"Sao nào?" Tô Hà hỏi, mỉm cười để cậu ngồi lên đùi anh,đều có đủ cảm giác khống chế và che chở, anh vô cùng yêu thích tư thế này, tiếp tục đùa mèo: "Nghe cũng nghe xong rồi, ghen cũng ghen xong rồi, không có gì muốn nói sao?"
"Không có ghen..." Kiều Minh Hạ nói đến một nửa thì tự cắn đầu lưỡi: "Được rồi, em ghen."
"Vì sao lại ghen chứ?"
Kiều Minh Hạ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, giống như rất khó hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, lập tức trả lời bằng giọng điệu vô cùng đương nhiên: "Bởi vì thích đó.
Anh đã nói thích em, sao lại còn nghĩ đến người khác nữa?"
Tô Hà bật cười, câu này đến quá đột ngột và dễ dàng, anh cũng không biết phải đáp lại như thế nào nữa.
Có lẽ tình cảm của thiếu niên chính là như vậy, nhẹ nhàng, nhưng lại chính xác khắc sâu vào trong lòng.
Tô Hà xoa xoa tóc của Kiều Minh Hạ, ra hiệu cầm lon Coca đến cho anh uống một miếng.
Sau khi anh sang Mỹ học đại học thì bắt đầu tập gym, dần dần cũng bắt đầu hạn chế những loại thức uống có ga.
Kiều Minh Hạ vẫn thích uống Coca cola và Sprite.
Tướng ăn uống khó coi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất muốn ăn, uống thử.
Mỗi lần Tô Hà nhìn cậu uống say sưa ngon lành như thế, lại nhịn không được phá lệ uống một hai ngụm, nhưng cũng không uống nhiều bằng Kiều Minh Hạ.
Có thể rất phù hợp để livestream ăn uống.
Tô Hà nghĩ đến, nhấp một chút thức uống đầy đường hóa học này.
"Vậy anh, sau này anh không tìm anh ấy nữa hả?" Kiều Minh Hạ hỏi, trong mắt lóe ra ánh sáng long lanh.
Tô Hà gật đầu một cái: "Không gặp nữa, cậu ấy có cuộc sống của cậu ấy, anh cũng có cuộc sống của anh."
Không liên quan gì đến nhau nữa, chính là sự tạm biệt lễ phép nhất của người trưởng thành.
Uống hết ngụm Coca cola cuối cùng, Kiều Minh Hạ gật đầu, ngồi ở trên thảm, mở bài thi ra, cứ như vậy ngồi bắt đầu làm bài.
Tô Hà dịch chuyển về phía trước, ngồi song song với cậu.
Chiếc thảm lông dê dày cộm này là hàng vừa mới mua.
Sau khi về nhà, Kiều Minh Hạ thích nhất ngồi trên nó chơi, làm bài tập, xem tivi.
Đôi khi cũng sẽ ân ái, biến thành một mớ hỗn loạn, ngày hôm sau không thể không tìm người đem đi giặt.
Sau đó phát hiện, mỗi lần người khác trả lại thì cứ Kiều Minh Hạ lại thẹn thùng, cho nên không làm ở chỗ này quá nhiều.
Tô Hà ngả ra phía sau, dựa lưng vào ghế sa lon.
Kiều Minh Hạ viết xong bài tập tiếng Anh thì đưa cho anh xem.
Ngày 30 tháng 12, Tô Hà chơi điện thoại đến một nửa, không có báo trước nói: "Đã thích anh rồi thì em cũng nói với anh một bí mật đi."
"Cái gì?" Kiều Minh Hạ cầm bút, không ngẩng đầu.
Tô Hà nói: "Vừa nãy đã nói cho em nghe về người kia và chuyện giữa hai chúng anh rồi.
Anh chưa từng nói cho người nào khác biết.
Cho nên, em cũng phải nói cho anh biết một chuyện chưa từng nói cho người khác, như vậy mới công bằng."
Đây là tính toán chi li trong tình yêu, Tô Hà đã đoán trước, nhưng vẫn không thể tự sửa chữa được.
Kiều Minh Hạ làm xong câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng trong đề thi ôn tập, bỏ bút xuống.
Cậu có vẻ hơi lo lắng, tư thế luôn thả lỏng lại kéo căng lên, nụ cười dần dần cứng đờ treo khóe miệng.
Cậu hỏi nhỏ: "Muốn biết...bí mật gì?"
"Tấm thẻ anh đưa cho em." Tô Hà nói xong, trông thấy lưng của Kiều Minh Hạ rõ ràng dựng thẳng lên, đưa tay vỗ về chơi đùa mấy lần, giọng nói dịu dàng: "Quét ở đâu, quét bao nhiêu, thật ra anh đều có thể biết được.
Em không còn giữ tấm thẻ kia nữa, anh cũng không khóa thẻ lại, là vì anh muốn biết em đã cho ai rồi..."
"Em không có cho...!là bị mất." Kiều Minh Hạ thấp giọng giải thích.
Tô Hà nói “Anh biết rồi”, im lặng một lúc lầu, từng bước dỗ dành, khuyên nhủ cậu: "Kiều Kiều, sắp đến năm mới rồi, có rất nhiều chuyện chúng ta không buông bỏ được thì có thể mượn cơ hội này học cách giao cho đối phương, có được không?"
Kiều Minh Hạ lại cầm bút lên.
Góc độ của Tô Hà không nhìn thấy đầu ngón tay của cậu run nhè nhẹ, thật vất vả mới nắm chặt.
Anh đang nói cái gì?
Không buông bỏ được, giao cho đối phương.
Có nghĩa là không cần phải gánh vách một mình sao?
Kiều Minh Hạ nghĩ đến mấy chữ này, hốc mắt cay xè.
Tô Hà nói tiếp: "Anh biết lúc trước em sống rất vất vả.
Chuyện của chị em, còn có Liễu Tranh...!Nếu em sẵn lòng nói với anh những chuyện này, anh cũng sẽ chia sẻ khổ sở cùng em, nhưng trong lòng sẽ càng có nhiều chuyện hơn.
Nếu như, anh nói là nếu như, em có thể nói ra, có phải sẽ có thể giảm bớt chút áp lực, chúng ta cũng có thể hiểu rõ đối phương hơn một chút, đúng không?"
"...!Em biết." Kiều Minh Hạ nói, đưa lưng về phía Tô Hà, cúi thấp đầu xuống.
"Kiều Kiều là một đứa trẻ ngoan, không cần phải chịu nhiều nỗi tủi thân đến thế, có đúng không?" Tô Hà ôm vai cậu, đặt cằm lên hõm cổ, hơi thở nóng hổi phun lên mặt của Kiều Minh Hạ.
Kiều Minh Hạ mi mắt giật giật: "Sao anh có thể chắc chắn là em chịu tủi thân chứ?"
"Bởi vì tấm thẻ kia." Tô Hà lắc lắc điện thoại với cậu, phía trên là giao diện trò chuyện trên wechat: “Vừa rồi có người gửi tin nhắn cho anh, những cửa hàng từng cà thẻ đều làm chứng, đúng là có một người dùng thẻ không định danh của ngân hàng Lập Hoa mua đồ, mà người kia không phải là em, đương nhiên cũng không phải là mẹ của em."
Kiều Minh Hạ nín thở trong giây lát: "...!Anh tìm được rồi."
"Tại sao lại thiếu tiền của người khác?" Tô Hà tới gần cậu.
Giọng nói ấm áp, dịu dàng, nhưng vẫn có khí thế không thể xem thường: "Tại sao lại lấy đồ anh tặng em, cho người khác dùng vậy?"
Kiều Minh Hạ mở lòng