Cẩu Đản hào hứng đi lựa một quyển truyện tranh yêu thích, cầm đưa lên trước mặt Trịnh Quân.
"Anh kể chuyện cho em nghe được không?"
Lúc này Trịnh Quân mới hoàn hồn, anh bế bạn nhỏ lên giường, đắp cái chăn in hình dâu tây mua riêng cho bé, chiếc chăn mềm mại đắp lên người bạn nhỏ, làm khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ đáng yêu thêm vài phần.
Trịnh Quân nhìn bạn nhỏ, màu mắt cũng dịu dàng hơn.
"Ừm."
Anh lật bìa truyện sặc sỡ sắc màu ra, nghiêm túc đọc:
"Ở một vùng quê xa xôi, có một con heo mẹ và ba con heo con..."
Trịnh Quân rút kinh nghiệm trước đó, cố gắng đọc có vần có điệu, Vương Thu ngồi ở mép giường bên kia, nhìn Trịnh Quân cố làm ra dáng vẻ ngây thơ chất phác, trong lòng nhũn cả ra.
Cậu không trách Trịnh Quân cứng đờ lạ lẫm, suy cho cùng thì ba mươi mấy năm qua, có lẽ sếp Trịnh chưa từng đọc truyện cổ tích cho ai nghe đâu.
Vương Thu không chút nghi ngờ, một ngày nào đó trong tương lai, Trịnh Quân cũng sẽ làm những chuyện như vậy cho tâm can bảo bối của anh.
Trịnh Quân sẽ là một người cha tốt, nhưng mà lúc ấy, cậu sẽ ở đâu đây?
__________
[Ha ha! Mình có nhà riêng của mình rồi!] Lão tam mừng rỡ đầy sức mạnh..."
Trịnh Quân đọc đọc, bị Cẩu Đản tinh thần sáng láng cắt ngang.
Cẩu Đản nhéo góc chăn, chớp chớp mắt: "Tại sao có nhà ở thì phải nhảy nhót lung tung vậy anh?"
Trịnh Quân do dự trả lời: "Chắc tại vì quá vui vẻ đó."
Bạn nhỏ hơi buồn bã: "Nhưng mà Cẩu Đản không có nhà ở."
Trịnh Quân nghiêm trang khuyên nhủ: "Em còn nhỏ, cha mẹ có nhà ở là được rồi."
Cẩu Đản nghe đến đó đột nhiên thở dài một hơi, dáng vẻ rất ưu sầu: "Không có mẹ haizz."
Trịnh Quân sửng sốt, anh lập tức hốt hoảng, anh vô tình chọc vào chuyện đau lòng của bạn nhỏ rồi, nhưng mà anh không biết khuyên nhủ người khác, chỉ có thể lúng túng nói sang chuyện khác: "Ngày mai muốn đi công viên giải trí chơi không?"
Cũng may Cẩu Đản không quá đau lòng, bị Trịnh Quân dời sự chú ý: "Anh dẫn em đi hả?"
Vương Thu ở bên cạnh xem đến sửng sốt, nghe được Trịnh Quân chém đinh chặt sắt đáp lời.
"Dẫn."
Lúc này Cẩu Đản vui vẻ, hưng phấn một lúc lại đưa ra câu hỏi: "Công viên giải trí có gì chơi vậy anh?"
"Có..."
Trịnh Quân dựa nghiêng lên đầu giường lập tức mắc kẹt, anh chưa từng đi, anh cũng không rõ lắm.
Cuối cùng Vương Thu tiếp lời nói, cậu chống đầu nằm nghiêng nhẹ nhàng vỗ về bạn nhỏ, giọng điệu thong thả kéo dài: "Công viên giải trí ấy, có bánh xe quay to to, có thể nhìn đến nơi rất xa rất xa rất xa, còn có ngựa gỗ xoay tròn, phía trên ngựa gỗ có thật nhiều đèn màu, có màu đỏ, vàng, xanh, tím, lam...!những con ngựa gỗ xoay xoay xoay, xoay xoay xoay."
Nhóc Cẩu Đản theo vòng quay ngựa gỗ mà buồn ngủ nhắm mắt lại, Vương Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy Trịnh Quân đang dựa vào đầu giường cũng trượt nửa người xuống rồi.
"Làm sao mà ngủ hết cả hai luôn rồi?"
Thôi miên đến vậy sao?
__________
"Thu Thu..."
Vương Thu nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy có người gọi cậu, cậu cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy Trịnh Quân ở bên cạnh cười gọi cậu.
"Hửm?"
Vương Thu có hơi mơ hồ, tại sao cậu lại nằm trên giường cùng Trịnh Quân?
"Thức dậy nào, Thu Thu."
Trịnh Quân ghé sát vào cậu, một khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt, nhẹ giọng nói chuyện.
Vương Thu cảm thấy có gì đó sai sai, còn cố