Sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Trịnh Quân bước vào cổng lớn của công viên giải trí.
Đám người rộn ràng nhốn nháo tới tới lui lui, bên tai còn có tiếng du khách la hét khi chơi các trò cảm giác mạnh, công chúa Cẩu Đản lập tức hưng phấn.
"Woa!"
Nhưng mà bé đang mặc váy nhỏ, còn chưa đi được mấy bước, đã bị soái ca bế lên.
"Quá nhiều người, không an toàn.
" Trịnh Quân cau mày nói với Vương Thu, lại quay đầu nhìn khuôn mặt tủi thân của Cẩu Đản, dỗ bé: "Hôm nay Cẩu Đản là công chúa điện hạ, công chúa ra ngoài không cần tự mình đi bộ.
"
Mấy ngày nay năng lực kể chuyện cổ thích cho bạn nhỏ của Trịnh Quân càng thêm lưu loát, Vương Thu nhìn thế là đủ rồi.
"Vậy anh đẹp trai là hoàng tử sao?"
Nhóc Cẩu Đản vô cùng hứng thú với giả thiết này, hỏi thêm, hiển nhiên vẫn chưa bỏ ý định gả cho anh đẹp trai.
"Không phải.
" Trịnh Quân không am hiểu lắm với các giả thiết trong truyện cổ tích, anh nghĩ nghĩ, nói: "Anh là tả hộ pháp.
"
"Phụt.
"
Hay cho thế giới cổ tích trong mắt người lớn, thiếu chút nữa Vương Thu đã sặc nước bọt, còn phải hành lễ với công chúa điện hạ.
"Anh! là hữu hộ pháp.
"
Hộ pháp thì hộ pháp đi, vui vẻ là được.
__________
Trước đây Vương Thu chỉ cảm thấy Trịnh Quân làm người rất nghiêm túc cẩn thận, đến hôm nay, lần đầu tiên mới cảm nhận được rõ ràng, Trịnh Quân làm việc có bao nhiêu cẩn thận.
Hôm nay người bên ngoài rất nhiều, cậu cảm giác rõ ràng Trịnh Quân khẩn trương hơn bình thường, thần kinh đều căng thẳng.
Anh chăm bạn nhỏ còn cẩn thận hơn giáo viên trong nhà trẻ, theo trước theo sau, chưa từng dời mắt đi.
Những trò chơi mà bạn nhỏ có thể chơi đều không có gì thú vị, phần lớn gia trưởng đều chờ ở bên dưới.
Trịnh Quân không giống vậy, anh không để bụng có nhàm chán hay không, càng không để bụng chút tiền vé này, chỉ cần là trò mà Cẩu Đản muốn chơi, cho dù không thú vị Trịnh Quân vẫn có thể phụng bồi.
Chỉ với trò ly cà phê xoay tròn (*), Cẩu Đản đã ngồi mười tám lần, Vương Thu không chịu nổi sự xoay chuyển đó, muốn nôn, Trịnh Quân lại cùng bé chơi đến chán thì thôi.
Người lớn không thích vận động như trẻ nhỏ, dù người có thể lực tốt như Trịnh Quân, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
"Anh để nó chơi một mình đi, trước mắt thôi mà, không sao đâu.
" Vương Thu đưa nước cho Trịnh Quân, lại bị từ chối.
"Tuổi này là tuổi hiếu động, khoảng cách khá xa, có chuyện gì làm sao phản ứng kịp.
" Trịnh Quân nhìn Cẩu Đản đã ngồi ngoan ngoãn giữa hai người họ, dùng ống hút uống nước, lại nói với Vương Thu: "Lỡ có chuyện gì, cậu làm sao ăn nói với mẹ và cậu của cậu?"
Trên đời này, bạn nhỏ đáng yêu nghe lời có rất nhiều, dù tình yêu của anh to lớn cũng không thể thích được nhiều người như vậy.
Trịnh Quân làm rất nhiều chuyện, bất kể là nhọc lòng cho bạn nhỏ ăn, mặc, ở, đi lại hay là như bà mẹ già nhọc lòng vấn đề an toàn của con trẻ, suy cho cùng còn không phải vì nguyên nhân yêu ai yêu cả đường đi sao?
Bởi vì anh thích Vương Thu, cho nên mới thích người nhà của cậu, cho nên mới nguyện ý chia sẻ trách nhiệm cùng đối phương.
Đạo lý này thật sự rất đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến trái tim Vương Thu đập bất thường.
"Anh! " Bên tai Vương Thu vẫn là tiếng cãi cọ ầm ĩ của du khách, hoàn cảnh hiện tại cũng không giống một nơi có thể tỏ tình, cho nên cậu chỉ cười cười, thử nói: "Anh Quân, sau này nếu anh làm cha rồi, chắc chắn cũng là một người cha tốt.
"
"Vậy sao?" Trịnh Quân ngồi xổm xuống lót khăn lông phía sau cái lưng ướt đẫm mồ hôi cho công chúa Cẩu Đản: "Hi vọng mẹ của con tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.
"
Lỗ tai Vương Thu đỏ lên, cảm thấy lời nói của Trịnh Quân dường như có ẩn ý, lại cảm thấy mình có lẽ đã nghĩ nhiều rồi.
__________
Công viên giải trí này tương đối lớn, còn có công viên nước, nhưng mà Cẩu Đản thật sự quá nhỏ, Trịnh Quân chỉ có thể cho bé ngâm mình trong bể bơi nhi đồng, Vương Thu bị ép ngồi trên bờ trông đồ.
"Anh Quân, em cũng muốn vọc nước.
"
"Hôm nay không được.
" Trịnh Quân đang đội mũ bơi cho công chúa Cẩu Đản, anh mặc cái quần bơi tùy tiện mua lúc nãy, vẫn hiên ngang hấp dẫn tầm mắt của người khác: "Sau này nói sau đi.
"
"Tại sao?"