Chờ đến lúc trở về, công chúa Cẩu Đản đã ngủ không biết trời trăng, bị bế lên xe, đặt trên ghế an toàn của trẻ em, cài dây an toàn rồi vẫn không chút phản ứng.
Vương Thu dàn xếp xong cho đứa nhỏ, ngồi xuống ghế phó lái, cậu lo lắng Trịnh Quân cũng đã tiêu hao tinh lực cả ngày trời, lái xe dễ dàng mệt mỏi, cho nên muốn nói chuyện phiếm với anh.
Trịnh Quân chờ cậu thắt dây an toàn xong, khởi động xe hỏi: "Cẩu Đản ngủ rồi sao?"
Vương Thu thở dài: "Chơi điên một ngày, sao mà không mệt mỏi được."
Trịnh Quân nhỏ giọng lại, như không muốn quấy rầy giấc mơ của bạn nhỏ: "Lát nữa về ăn chút gì đó?"
"Ăn gì đây?" Vương Thu cũng mệt mỏi, thuận miệng nói: "Gọi cơm hộp? Trước đây không phải sếp Trịnh thích nhất gọi cơm hộp sao?"
Không ngờ khách hàng trung thực của cơm hộp lại bỏ phiếu chống: "Nhà hàng bên ngoài nhiều dầu nhiều muối, bạn nhỏ vẫn nên ăn ít một chút thì tốt hơn."
Vương Thu nhìn sườn mặt nghiêm túc của Trịnh Quân, nhịn không được trêu chọc.
"Vầng, papa Trịnh." Vương Thu nghe xong ngoan ngoãn: "Chúng ta về nhà rồi làm đại cái gì đó ăn cũng được."
Nhưng Trịnh Quân cả buổi lại không đáp lời, trên mặt còn vương chút buồn rầu.
"Sao vậy?" Vương Thu hỏi anh.
Lúc này Trịnh Quân mới khó khăn mở miệng: "...Có phải tôi nhiều chuyện lắm không?"
Trịnh Quân lo Vương Thu cảm thấy anh xen quá nhiều vào việc người khác, nhưng Vương Thu hoàn toàn không cảm thấy vậy, còn triển khai tấn công khen ngợi.
"Em không nghĩ vậy đâu." Vương Thu vừa khen vừa bỏ thêm vài phần tâm tư của mình: "Em chỉ cảm thấy anh Quân vừa đẹp trai lại cẩn thận, sau này nếu lập gia đình rồi, vợ con chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm luôn."
Biểu cảm căng thẳng trên mặt của Trịnh Quân mới thả lỏng một chút, anh đáp: "Cậu đừng khoa trương như vậy, tôi sẽ không rõ cậu đang khen tôi hay nói móc tôi đâu."
Vương Thu biểu đạt sự trung thành: "Tất nhiên là khen anh rồi, sao mà nói móc anh được chứ, anh quá khiêm tốn."
Trịnh Quân nhìn thần thái sáng láng của Vương Thu qua kính chiếu hậu, đột nhiên nổi tâm tư, anh nói: "Lúc nãy Cẩu Đản có nói cả nhà cậu đều thích người đẹp trai, không làm được "con dâu nuôi từ bé" của tôi, muốn ghép đôi chúng ta lại, tôi sợ cậu thấy tôi đẹp trai quá nhất thời nóng đầu nóng não, sa vào trong đó không thoát ra được."
Anh đùa giỡn, lại ẩn giấu không ít thật lòng.
"Cẩu Đản muốn bị đánh đúng không?" Vương Thu cũng không nhịn được cười: "Em có mê trai như vậy sao?"
Trịnh Quân nhịn không được hỏi ra câu mà anh muốn hỏi nhất: "Vậy cậu có từng thích ai chưa?"
Anh có thể có cơ hội không?
"Đương nhiên là có rồi!"
Vương Thu trả lời rất kiên quyết, nếu không phải muốn giữ lại chút giá, cậu hận không thể nói cho Trịnh Quân biết, người cậu thích đang ở trước mặt cậu đây này.
Bàn tay đang nắm vô lăng của Trịnh Quân hơi run rẩy, anh mạnh mẽ đè kích động xuống, hỏi: "Là ai?"
Vương Thu hít sâu, chiếc xe này dường như đã tạo ra một không gian riêng tư cho họ.
Cậu có hơi thẹn thùng lại cố lấy can đảm, chậm rãi nói:
"Em với anh ấy quen biết đã lâu rồi, cũng coi như là lâu ngày sinh tình đi." Cậu lén nhìn hình dáng của Trịnh Quân, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện cũ.
"Thật ra lúc ban đầu em cũng không thích anh ấy, người ta cũng chướng mắt em, cả ngày ghét bỏ lẫn nhau.
Nhưng mà ở bên nhau lâu rồi, em phát hiện anh ấy có rất nhiều ưu điểm..."
Giọng nói Trịnh Quân hình như có hơi nghèn nghẹn: "Ưu điểm gì?"
"Anh ấy ngoại trừ đẹp trai còn rất có năng lực, giống như không gì có thể làm khó được anh ấy.
Còn có ý thức trách nhiệm, xử sự nghiêm túc cẩn thận.
Tính tình nhìn qua có vẻ không tốt lắm, nhưng cũng không phải là một người quá đáng..."
Xe bọn họ dừng đèn đỏ ở giao lộ, Vương Thu mới trịnh trọng mở miệng.
"Quan trọng nhất chính là ——"
Vương Thu nói.
"Anh ấy đã cứu mạng của em."
Cậu nhìn thấy mắt Trịnh Quân sáng rực lên, như bị ai thắp lên ánh đèn.
Vương Thu nghe thấy Trịnh Quân gọi tên của cậu.
"Vương Thu..."
Giọng nói của Trịnh Quân run run, Vương Thu cũng không hiểu sao cảm thấy hồi hộp theo: "Dạ?"
"Hai người đang nói thầm thì gì đó?" Bạn nhỏ bị đánh thức bất mãn vỗ đùi: "Cẩu Đản cũng muốn nghe."
Trịnh Quân lập tức hoàn hồn: "Không có gì."
Vương Thu cũng từ bỏ việc nói lên suy nghĩ trong lòng của mình trước mặt trẻ con, cậu nhìn Trịnh Quân.
"Người em thích đêm nay sẽ tới tìm em..." Vương Thu cười với Trịnh Quân, cười vừa ngọt vừa ngoan: "Cho nên chúng ta về nhà lại nói tiếp được không?"
Trịnh Quân đáp lời.
"Được."
_________
Bữa tối hôm nay là bò bít tết.
Cẩu Đản chơi xếp gỗ ngoài phòng khách, để hai người Trịnh Quân và Vương Thu ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Không ai nói gì, nhưng mỗi khi ánh mắt họ đối diện nhau, dường như không khí đều nổ ra những chùm pháo hoa nhỏ.
Trịnh Quân dùng sống dao gõ cho thịt mềm ra, quét muối và tiêu xay lên miếng bò bít tết.
Vương Thu ở bên cạnh làm nước sốt, hai