Mèo đen có nhúm lông trắng trên đuôi vẫn nằm yên không nhúc nhích, đôi mắt xanh lạnh băng.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Không nhiều."
Dung Ly không thể không nghi ngờ lời này có mấy phần thật mấy phần giả, xem nàng ấy dạy thuận buồm xuôi gió như vậy, thế nào cũng không giống lần đầu dạy người khác, nhưng giọng điệu của Hoa Túc quá mức bình đạm, làm nàng nhất thời không phân biệt ra.
Họa Túy lạnh lẽo nằm trong tay như một cây băng, nếu đặt xuống, nhìn không khác gì vật của thế gian.
Dung Ly dứt khoát cất Họa Túy vào, hiện tại đang ở trong khúc mắc của người khác, cho dù nàng có năng lực, cũng không vẽ được một bông hoa.
Nàng ngồi khá dè dặt, bên chân chính là mèo đen kia, tự nhiên không biết đặt chân thế nào, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cái gì vậy?"
Hoa Túc nói: "Đang nhìn xem có thứ đồ dơ gì đuổi theo không."
Thứ đồ dơ, chắc chắn là chỉ La Hà.
Dung Ly không còn quá sợ trầu bà hóa quỷ kia nữa, có lẽ vì đã giáp mặt vài lần, "Tới thì tới, nghĩ biện pháp, còn có thể thoát ra ngoài."
"Bây giờ vào khúc mắc này cũng tốt, mượn nó che giấu hơi thở, làm cho bọn họ không thể tìm được." Hoa Túc cười nhạt.
Qua một hồi, dưới lầu truyền đến âm thanh xào rau xì xèo, có lẽ khi nhấc chảo lên tay không cầm chắc, chảo đông một tiếng đập vào chỗ khác, tiếng động thật là lớn, dường như toàn bộ tầng lầu đều bị chấn động theo.
Dung Ly bỗng dưng quay đầu, theo bản năng nhìn về phía giường bên kia, lại phát giác ba nha đầu vẫn chưa tỉnh, ngủ thật say sưa.
Nếu là lúc trước, tiếng động lớn như vậy ắt hẳn có thể làm bọn họ bừng tỉnh.
Các chủ nhân ở trong phòng nhỏ giọng gọi một tiếng, các nàng đã có thể nghe thấy, nhưng hiện tại lại nằm yên không nhúc nhích, hơi thở lâu dài, tựa như bị yểm.
Dung Ly vội vàng đi đến mép giường, đẩy đẩy vai Tiểu Phù, nha đầu này vẫn bất động.
Nàng lại đẩy vai Bạch Liễu, cau mày gọi: "Sao ngủ say như vậy, Bạch Liễu?"
Bạch Liễu cũng ngủ mê mê man man, hơi thở đều đều, nhưng không mở mắt ra, dường như không cảm nhận được có người đẩy các nàng, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cho dù trên đường xóc nảy mỏi mệt, nhưng không có khả năng mệt đến mức này, cái ót vừa mới chạm vào gối liền ngủ thϊếp đi.
Dung Ly thật sự không rõ, cúi người cẩn thận ngửi bên gối một chút, nhưng trên gối không có mùi vị kỳ lạ khác thường nào, không phải do gối, vậy là cái gì?
Không Thanh còn nằm trên bàn, nằm trên bàn ngủ dễ bị mỏi eo đau lưng, làm sao có thể ngủ ngon được, nhưng nàng ấy cũng chưa tỉnh.
Dung Ly xoay người trở về bên cạnh bàn, cau mày, vỗ hai cái lên vai Không Thanh, vẫn không thể đánh thức nàng ấy.
Quỷ lột da mặc váy lụa thêu hoa mẫu đơn đang đứng dựa vào tường, đôi mắt vô thần mở to, đâu giống là sẽ ngủ.
Hoa Túc nằm trong thể xác Thùy Châu, nhàn rỗi không có việc gì mà vẫy cái đuôi, nhàn nhạt nói: "Đừng lãng phí sức lực."
"Các nàng ấy bị làm sao vậy?" Dung Ly nhíu mày, trong lòng hoảng sợ.
Hoa Túc nói: "Người thường vào khúc mắc của yêu quỷ, rất dễ lâm vào trong cảnh, bị làm như con rối, tâm chí đều bị mê hoặc, chủ kết muốn bọn họ làm cái gì, bọn họ sẽ làm cái đó."
"Vậy còn ta, vì sao ta......" Dung Ly rũ mắt, đôi môi tái nhợt hơi hé mở, thật sự hoang mang.
Hoa Túc mở mắt ra, rõ ràng có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại thích nghiêng mặt nhìn người, còn như mang theo vài phần xem thường, "Ngươi sao có thể coi là người thường, ngươi có Họa Túy trong tay, còn có thể là người thường được sao."
Lông mi Dung Ly run lên, cây bút này có phép màu như vậy, nàng đã không còn là người bình thường?
Nàng đã quen nghe quỷ này châm chọc mỉa mai, lúc này cũng không sợ nữa, "Nếu ta đi tìm chưởng quầy, có thể tìm được không?"
"Có thể tìm được, nhưng vạn lần không cần đánh thức, khi quỷ này phát điên lên, sẽ ăn thịt người." Hoa Túc lạnh lùng nói lời đầy ẩn ý.
Dung Ly quan sát sắc mặt của Hoa Túc, cẩn thận cân nhắc một phen, thật sự cảm thấy quỷ này đang nói bóng nói gió, giống như đang dùng nàng để tiêu khiển.
Nàng dứt khoát mở miệng: "Chẳng lẽ trong khúc mắc này có gì đó, ngươi sẽ không hao tổn sức lực ở nơi khác."
"Không ngờ ngươi đã nhìn ra." Hoa Túc nói thật bình tĩnh, không hề tức giận lẫn kinh ngạc vì bị vạch trần.
Dung Ly trừng mắt, trên mặt lại không có vẻ hung dữ một chút nào, "Ngươi đang đùa giỡn với ta?"
"Ta làm sao có thể đùa giỡn với ngươi, đừng tự coi nhẹ mình." Hoa Túc cười.
Dung Ly thật nghi hoặc, đành phải lấy Họa Túy trong tay áo ra lại, càng cảm thấy Hoa Túc cố tình dẫn nàng vào khúc mắc này.
Âm thanh xào rau dưới lầu bỗng dừng lại, qua một hồi, tiếng bước chân thùng thùng vang lên, tiếng bước chân lên lầu nghe giống tiểu nhị đã gặp vừa rồi, nhưng lúc nãy rõ ràng chưa nghe thấy hắn xuống lầu, sao bây giờ lại từ dưới lầu lên đây?
Có lẽ khúc mắc là như thế, từ trong ra ngoài đều là giả, tiểu nhị cũng không phải người thật quỷ thật, sao có thể mong hắn giống người bình thường.
Tiếng bước chân từ từ đến gần, người này đi qua mỗi cánh cửa sẽ gõ vài cái, thấy trong phòng không có ai lên tiếng, lại gõ qua cánh cửa tiếp theo.
Tiểu nhị nói thu dọn bốn gian phòng cho khách, cho nên bốn gian từ chỗ ngoặt hàng hiên đi vào đều là phòng của các nàng, chỉ là trong phòng không có người.
Từng cánh cửa bị gõ đốc đốc, làm lòng nàng cũng nổi trống theo, mỗi một tiếng gõ, trái tim Dung Ly đều nhảy lên một chút.
"Hoảng cái gì." Mèo nằm dưới bàn chợt đứng dậy, tuy rằng đã nuôi được một khoảng thời gian, nhưng vẫn nhỏ nhỏ gầy gầy.
Nhưng gầy thì gầy, nhảy một cái liền vọt lên bàn.
Thùy Châu đứng trên bàn, vào ban ngày con ngươi mảnh dài như lưỡi đao, đôi mắt không chớp nhìn về phía cửa phòng, bộ dáng như đang tập trung tinh thần, nhưng tiếng nói bên tai Dung Ly lại lãnh đạm không để bụng, "Tiểu nhị tới, không cần kinh hoảng."
Quả nhiên, cửa bị gõ ba cái, hẳn đây là gian phòng cuối cùng nên không đợi có người lên tiếng, tiểu nhị liền nói: "Cô nương, nấu cháo xong rồi, xào ba món ăn."
Giọng nói này rất quen thuộc, còn không phải là điếm tiểu nhị béo lùn kia sao, hắn quả thực từ dưới lầu lên đây.
Dung Ly đắn đó không biết có nên lên tiếng hay không.
Điếm tiểu nhị lại nói: "Cô nương, nếu không ăn, cháo với đồ ăn sẽ nguội lạnh."
Dung Ly nhìn qua Thùy Châu, muốn biết rốt cuộc mình có nên trả lời không.
"Đi cả ngày ngươi không đói bụng sao, đói bụng thì ăn." Hoa Túc bỗng dưng mở miệng.
Dung Ly còn nhớ đến con sâu bò ra trong ly, không biết lời này của Hoa Túc có nghiêm túc không, dứt khoát nói: "Tới."
Nàng đứng lên, làm bộ làm tịch ho thật nhiều, ho dồn dập đến dường như sắp ho ra cả mật, sợi tóc loạn rung, tròng mắt ướt đẫm, ngay cả sức lực để ho cũng không còn.
Người ngoài phòng trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Cô nương bị bệnh?"
Dung Ly mở cửa, đón nhận ánh mắt hơi quan tâm của điếm tiểu nhị.
Nàng khụ đến gương mặt ửng hồng, nhất thời nói không nên lời, đợi một lát mới nhỏ giọng yếu ớt nói: "Bị bệnh, không biết trong khách điếm có đại phu không?"
"Đại phu?" Tiểu nhị cầm hộp gỗ đỏ đựng đồ ăn, lắc đầu nói: "Không có, nhưng chưởng quầy cũng thường xuyên bị ho khan, có một ít thuốc, chỉ là không biết cô nương có uống được những loại thuốc đó hay không."
Hắn ngừng lại, tự mình lắc đầu nói: "Đâu thể được, thuốc sao có thể uống bậy."
"Không biết vì sao chưởng quầy lại bị ho khan, nếu cùng một căn bệnh, cũng có thể uống được." Dung Ly nhỏ giọng đáp, nói câu này xong tổng cộng thở hổn hển ba lần, nói chuyện cũng thực sự lao lực.
Tiểu nhị trả lời: "Thân thể của chưởng quầy chúng ta rất yếu, từ nhỏ đã dễ dàng sinh bệnh, có đôi khi không đi lại được, đi vài bước liền mệt."
Dung Ly khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nghe có vẻ......!Giống như nàng vậy.
Nàng nói nhỏ: "Lúc trước ta cũng vậy, không thể ra khỏi cửa viện, nhưng sau đó được một phương thuốc, uống một khoảng thời gian đã tốt hơn rất nhiều."
"Có phương thuốc như vậy sao?" Tiểu nhị kinh ngạc, cầm hộp đồ ăn đứng ngoài cửa, có lẽ đã quên đưa hộp đồ ăn qua.
Dung Ly rũ mắt nhìn hộp đồ ăn trên tay hắn, gật đầu nói: "Không sai, ta đã thử qua rất nhiều phương thuốc, hầu hết đều càng uống thân thể càng yếu, không chịu nổi dược tính đó, phương thuốc hiện tại vừa vặn tốt, uống vào thân thể thoải mái hơn, nếu chưởng quầy cũng muốn thử, ta sẽ viết phương thuốc ra đưa cho nàng."
Tiểu nhị cười nói: "Vậy thật đa tạ cô nương."
Dung Ly cúi mặt, cong cong khóe miệng, "Nếu có thể gặp được chưởng quầy thì tốt rồi, ta có học chút y thuật, nếu chưởng quầy không chê, ta còn có thể bắt mạch cho chưởng quầy."
Tiểu nhị vốn định chắp tay, nhưng mới vừa nâng tay lên mới nhớ tới mình đang cầm hộp đồ ăn, mau chóng đưa hộp đồ ăn qua, vừa nói: "Vậy làm phiền cô nương, đây là cháo cùng đồ ăn mới vừa nấu xong."
"Khi nào ta có thể gặp mặt chưởng quầy?" Dung Ly tiếp nhận, cổ tay nhỏ gầy, cầm lên một cái, xương cổ tay cùng mu bàn tay liền nổi gân xanh, dường như cánh tay không chịu được lực.
Tiểu nhị nghĩ nghĩ nói: "Đợi cô nương ăn xong, tiểu nhân lại đến đây dẫn cô nương đi gặp chưởng quầy."
Dung Ly gật đầu: "Cũng được."
Tiểu nhị quay lưng rời đi, Dung Ly dùng một bàn tay đóng cửa lại, cố hết sức cầm hộp đồ ăn nặng trĩu qua đặt nó ở trên bàn.
Thùy Châu cúi người tới gần, trông mèo con đang ngửi, kỳ thật ngửi mùi lại là Hoa Túc.
Quỷ này ban đầu còn không thèm tiến vào thể xác mèo, bây giờ dùng cái mũi của mèo để ngửi mùi vị lại vô cùng tự nhiên.
Dung Ly tưởng tượng thể xác Thùy Châu chính là quỷ này, liền có chút buồn cười, nhưng cố tình tỏ vẻ bình tĩnh, đỡ phải bị Hoa Túc nhìn ra.
Hoa Túc ngửi trên nắp hộp đồ ăn một chút, nhàn nhạt nói: "Mở ra nhìn xem."
Dung Ly đột nhiên không muốn mở ra, lúc trước từng nghe phố phường lan truyền một ít giai thoại ly kỳ, nói là trong rừng núi hoang vắng thường xuyên vô duyên vô cớ xuất hiện một vài tửu lầu, chưởng quầy, đầu bếp và tiểu nhị tất cả đều là quỷ, đồ ăn chảy máu đầm đìa, chính là chặt từ trên người những vị khách trước đó.
Nàng bình tĩnh nhìn một lúc, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đang lừa ta?"
Hoa Túc hừ nhẹ, "Nếu ta muốn lừa ngươi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Dung Ly ngẫm lại cảm thấy có chút đạo lý, lúc này mới chầm chậm nâng tay lên, đặt trên cái nắp ấm áp do hơi nóng tỏa ra.
Nàng mở nắp,