Trong gương đồng không thấy rõ mặt người, nhưng nữ tử này lại nhìn vào gương cắm lược bạc lên tóc, chiếc lược kia khá cũ, ngọc châu nạm phía trên đã rớt đi rất nhiều, màu sắc vẩn đục, nhìn có chút lâu đời.
Hơi thở Dung Ly cứng lại, đột nhiên không muốn biết nữ tử này trông như thế nào nữa, nàng đã có thể đoán được đại khái.
Thân thể yếu ớt, ngón tay bị đứt.
Đây......!Hình như là mẫu thân Đan Tuyền của nàng.
Thân mình chưởng quầy thật sự gầy yếu, ngay cả chải tóc cũng có thể làm rối loạn hơi thở, tựa như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hít vào thở ra một hơi thật mạnh, sau khi cắm lược vào búi tóc, sau lưng đột nhiên run lên, lại bất chợt ho khan.
Nàng ấy ho dồn dập, thở hổn hển, dường như có thể ho đến chết bất cứ lúc nào.
Nhưng đã không còn là người sống, sao có thể ho đến chết được.
Dưới chân Dung Ly như mọc rễ, nửa bước cũng không thể tiến lên, sau vai bỗng dưng bị đẩy một chút.
Nàng như tỉnh cơn mê, không khỏi nâng đầu gối lên, cất bước tiến vào ngưỡng cửa.
Nàng nhìn bóng dáng của nữ tử, hơi thở trở nên nhanh hơn, im lặng một lúc lâu.
Hoa Túc nằm trong thể xác Thùy Châu thu quỷ khí lại, "Đứng làm cái gì, rút lui có trật tự?"
Dung Ly ổn định tinh thần, vào cửa hỏi: "Chưởng quầy, đúng lúc ta có phương thuốc chữa bệnh, chỉ có điều phải đến để bắt mạch cho người, mới biết phương thuốc này thích hợp hay không."
Chưởng quầy vẫn chưa ngừng ho, trên bàn đặt chén nước, nàng ấy vội vàng duỗi tay cầm lấy, uống hết sạch nước mới dịu lại được một chút.
Nàng ấy ho đến khàn giọng, khiến người không nghe ra giọng nói ban đầu của nàng ấy, thều thào nhưng rất mềm mại, có khí lại vô lực, "Ta biết, là tiểu nhị thay ta mời cô nương đến, mời cô nương vào, chiêu đãi không chu toàn mong thứ lỗi."
Dung Ly đi vào phòng, một một bước đều cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, hận không thể quay đầu bỏ đi.
Chưởng quầy chầm chậm quay lưng lại, sắc mặt thật sự tái nhợt, giống người sắp chết hơn cả nàng, trên mặt không có một chút huyết sắc, hai mắt đờ đẫn, như thể tập trung tinh thần cũng thực phí sức, "Không phải cô nương muốn bắt mạch sao, không tới đây?"
Gương mặt kia không thể nói có bao nhiêu quen thuộc, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Dung Ly coi nữ tử này thành chính mình.
Giống thì giống, chung quy cũng không phải, nhìn kỹ lại, tựa hồ chỉ có đôi mắt hạnh là giống vài phần, dưới đuôi mắt của chưởng quầy không có nốt ruồi.
Thoáng nhìn thì vô cùng giống, bất luận là thân thể gầy gò, sắc mặt ốm yếu, hay dáng vẻ vô lực khi nói chuyện, đều cực kỳ giống, khiến người không thể bắt bẻ.
Trong lòng Dung Ly chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, tuy là do nàng ấy sinh ra, cũng không thể giơ tay nhấc chân đều y hệt, nếu nhìn vào trong mắt người khác, hẳn sẽ nói nàng trông mèo vẽ hổ, học theo mẫu thân của mình.
Tướng mạo của chưởng quầy không phải quá xinh đẹp, miệng không xinh xắn, mũi không thẳng tắp, xương gò má quá cao, nhưng chính bộ dáng này lại mang một khí chất khác biệt, tựa sương lại như gió, dường như đối với ai cũng đều dịu dàng ôn hòa, không có ngoại lệ.
Dung Ly rõ ràng chưa gặp qua Đan Tuyền, nhưng chỉ trong phút chốc, mơ hồ có thể chắc chắn, đây......!Chính là Đan Tuyền.
Nàng ở dưới phòng đá của Dung Trường Đình, chính mắt nhìn thấy hài cốt thiếu hai ngón tay, còn tận mắt chứng kiến hài cốt của Đan Tuyền được chôn cất.
Vốn tưởng rằng Đan Tuyền đã chuyển thế, không dự đoán được, hồn của nàng ấy vẫn còn bồi hồi ở dương gian.
Khó trách, khó trách Hoa Túc khăng khăng bảo nàng vào khách điếm này, nguyên lai lúc còn ở bên ngoài, Hoa Túc đã nhìn ra manh mối.
Thùy Châu nhảy lên ngưỡng cửa, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt xanh lạnh băng.
Cả người Dung Ly cứng đờ, nghe thấy Hoa Túc nói bên tai: "Khi ở bên ngoài, ta ngửi được mùi vị có vài phần quen thuộc, khá giống mùi trên hài cốt của Đan Tuyền, có thể bởi vì nàng ấy chưa buông được chấp niệm, cho nên ở lại nơi này."
Dung Ly khẽ mím môi.
Nghe nhiều từ miệng người ngoài, cũng không bằng chính mình tự nhìn thấy một lần.
Giống thật sự nhưng không quá giống về tướng mạo, chẳng trách Dung Trường Đình chấp mê bất ngộ đến thế, ra tay tàn nhẫn cũng muốn bắt người về, nữ tử mềm yếu ngoan ngoãn như vậy, ai mà không thích.
Đan Tuyền lại không thể nhận ra nàng, cong mắt cười cười, vươn tay nói: "Cô nương, tới đây."
Dung Ly đi qua, tâm trạng rối loạn, đột nhiên cảm thấy mê man, không biết phải làm gì cho đúng.
Đan Tuyền thò tay ra, chầm chậm vén cổ tay áo lên, một bàn tay chỉ còn lại ba ngón, vốn phải là một đôi tay có thể đánh đàn vẽ tranh, mà nay lại khuyết thiếu không đồng đều, tựa viên ngọc đẹp dính vết bẩn, thật làm người đau lòng.
Cổ tay nhỏ gầy đặt trước mặt Dung Ly, gầy đến chỉ như da bọc xương, không khác gì xương khô.
Đây chắc hẳn là bộ dáng lúc Đan Tuyền ở trong Dung phủ, bị Dung Trường Đình tra tấn đến chết đi sống lại.
Dung Ly đặt tay lên cổ tay kia, bắt chước đại phu bắt mạch, trên thực tế nàng không hề biết bắt mạch, chỉ là mười mấy năm nay đã gặp qua không ít đại phu, người khác bắt mạch thế nào, nàng đã có thể học làm theo.
Hoa Túc ở bên chân nàng ngẩng đầu Thùy Châu lên, nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, xem nàng diễn kịch cũng nhìn ra trò vui, "Học còn rất ra dáng ra hình, lâu bệnh thành y?"
Dung Ly không hé răng, làm bộ làm tịch bắt mạch, còn hơi nhíu mày, dường như bệnh tình không quá lạc quan.
"Như thế nào?" Đan Tuyền khàn giọng hỏi nhỏ.
Dung Ly buông cổ tay của nàng ấy ra, "Phương thuốc này có thể sử dụng, không biết trong phòng chưởng quầy có giấy bút hay không, để ta viết ra phương thuốc."
Đan Tuyền sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có giấy và bút mực."
Một khách điếm như vậy mà ngay cả giấy và bút mực cũng không có, nghe có vẻ khó tin.
Nhưng đây là chấp niệm của Đan Tuyền, khi còn ở Dung phủ, có lẽ Dung Trường Đình không cho phép nàng ấy truyền tin, cũng không cho nàng ấy chạm vào giấy bút, cho nên tại ảo cảnh này, bên cạnh nàng ấy cũng không có.
"Sổ ghi chép thường ngày đâu, xé xuống một tờ cho ta là được." Dung Ly nghĩ nghĩ rồi nói.
Đan Tuyền đột nhiên tỉnh ngộ, gật đầu nói: "Xác thật có giấy bút, cô nương chờ một lát."
Sau đó, nàng ấy thều thào kêu một cái tên, có lẽ là tên của tiểu nhị kia.
Tiếng kêu rất nhỏ, theo lý mà nói, âm thanh này không thể truyền ra khỏi cửa phòng, nhưng tiểu nhị lại nghe thấy được.
Không hề có tiếng bước chân, ngoài cửa bỗng dưng vang lên giọng nói của tiểu nhị, "Chưởng quầy có gì cần phân phó?"
"Đi tới sổ sách xé một trang giấy cho ta, mang theo bút lông và nghiên mực." Đan Tuyền khàn giọng nói.
"Lập tức đi lấy liền." Tiểu nhị vội vàng lên tiếng, lúc đi cũng không có tiếng bước chân, một nam tử lưng hùm vai gấu lại nhẹ như lông chim, đi đường còn đung đưa.
Đan Tuyền mỉm cười: "Cô nương chê cười, ta không phải là người ghi sổ, hơn nữa tay của ta không được tốt, đã lâu rồi chưa chạm vào bút, cho nên trong phòng không có văn phòng tứ bảo* gì cả."
(*Bốn thứ: Bút, mực, giấy, nghiên.)
"Không sao." Lông mi Dung Ly rung lên, rũ mắt đáp lời.
Đan Tuyền đặt tay trên đầu gối, tuy hai ngón tay đã bị chém lâu rồi, nhưng giống như vẫn cảm thấy đau, thật cẩn thận xoa nắn khớp xương.
Dung Ly nhìn nàng ấy xoa tay, thở dài một hơi ở trong lòng, thử nói: "Mạo muội hỏi một câu, tại sao tay của chưởng quầy lại bị thương, nghe nói có lương y có thể nối gân cốt, chưởng quầy có từng đi thử chưa?"
Lời này vừa ra, con ngươi của Đan Tuyền liền co lại, giơ tay xoa nhẹ giữa mày, "Đây là núi sâu rừng già, sao có thể tìm được lương y, hơn nữa......!Sau khi bị đứt thì không thể tìm lại được hai ngón tay."
"Có phải......!Bị súc vật cắn?" Dung Ly nhẹ nhàng hỏi?
Ánh mắt Đan Tuyền lộ ra kinh ngạc: "Súc vật?"
Chỉ giây lát, nàng ấy lại gật đầu nói: "Không sai, là bị súc vật cắn."
Qua một lúc, cửa bị gõ vài cái, tiểu nhị ở bên ngoài nói: "Chưởng quầy, đã lấy giấy và bút mực tới rồi."
"Tiến vào." Đan Tuyền nói.
Tiểu nhị đẩy cửa ra, ôm một cái rương trong lòng, nhìn trái nhìn phải, đi đến chiếc bàn vuông trên giường, đặt rương gỗ lên bàn.
Khi hắn tiến vào, Đan Tuyền nhìn gương bất động, hệt như bị đóng băng.
Tiểu nhị mở rương gỗ lấy văn phòng tứ bảo ra, tờ giấy thật sự bị xé xuống từ sổ sách,vết rách rõ ràng gập ghềnh.
Không chờ chưởng quầy phân phó, hắn tự động mài mực, lại cầm bút lông lên, chấm chút mực rồi đưa qua, "Đã chấm mực, mời cô nương sử dụng."
Vừa rồi tiểu nhị không ở trong phòng, nhưng lại biết giấy và bút mực là dành cho Dung Ly.
Dung Ly thoáng sửng sốt, sau đó lại cẩn thận suy nghĩ, chưởng quầy bị thiếu hai ngón tay, sao có thể viết được, người dùng giấy và bút, hiển nhiên chỉ có thể là nàng.
Nàng đi tới trước, cầm lấy bút mà tiểu nhị đưa qua, nghiêng người ngồi ở trên giường, kéo cổ tay áo to rộng, đặt bút viết phương thuốc lên giấy.
Phương thuốc này quả thật nàng đã từng dùng, đây là phương thuốc mà lúc trước đã sai Tiểu Phù lặng lẽ ra ngoài Dung phủ mua.
Thùy Châu nhảy lên bàn, mèo này nhảy tới nhảy lui rất linh hoạt, "Ngươi nhớ thật rõ ràng."
Dung Ly viết chầm chậm, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không biết tiểu nhị đi ra ngoài từ khi nào, trong phòng chỉ còn lại Đan Tuyền cùng nàng, còn có một con mèo.
Cửa cũng được đóng một cách im hơi lặng tiếng, tiểu nhị thật sự là tới vô ảnh đi vô tung.
Dung Ly quay đầu lại viết xuống một dược liệu cuối cùng, đặt bút lông lên gác bút, nâng tờ giấy hơi mỏng lên thổi nhẹ vài cái.
Chỉ một lát nét mực đã khô, nhanh hơn so với bình thường.
"Cô nương viết xong rồi?" Lúc này Đan Tuyền đang ngồi bất động bên gương đồng mới lên tiếng, như bỗng nhiên hoàn hồn.
"Viết xong rồi."
Dung Ly đứng lên, đi đến đưa phương thuốc trên tay qua, "Không biết trong khách điếm có mấy loại dược liệu?" Thời điểm nàng viết đã dùng mánh khóe, đổi mấy thảo dược thường gặp thành loại khác.
Đan Tuyền tiếp nhận rồi nhìn hồi lâu, ánh mắt ảm đạm, lắc đầu nói: "Thiếu một ít."
"Thiếu cái nào?" Dung Ly hỏi.
Đan Tuyền chỉ vào tên thảo dược trên giấy, nhỏ giọng nói: "Đây, đây, đây, trong khách điếm đều không có."
"Vậy phải vào thành mới mua được, nếu chưởng quầy không thể đi xa nhà thì có thể sai tiểu nhị đi mua về." Dung Ly lại nói: "Nơi đây tuy ở rừng núi, nhưng rời thành không quá xa, những dược liệu này có thể mua ở trong thành."
Sắc mặt Đan Tuyền trắng bệch, tay cầm giấy hơi căng thẳng làm tờ giấy bị nhăn lại, "Đường bên ngoài không dễ đi, không thể ra được."
"Ta cho người mượn xe ngựa." Giọng điệu Dung Ly bình thản, "Ta từ trong thành tới đây, có một đoạn là đường chính, còn khá dễ đi."
"Không ra được." Đan Tuyền lại lắc đầu, như đang nói mê.
Đôi lông mày mảnh của Dung Ly nhíu lại một cách khó phát hiện, nàng