Trình Cố bỗng nhiên ù tai, phảng phất như mình đang đứng giữa cánh đồng hoang vu rộng lớn, trời đất u ám cuồng phong gào thét, thanh thế to lớn, cứ như nhất định phải thổi bay anh đi.
Có thể do Tạ Chinh đứng ở trước mặt, vững vàng mà đỡ lấy bờ vai anh, vì anh mà chắn tất cả gió bão mịt mù.
Anh cố gắng tìm kiếm trong mắt Tạ Chinh, trước sau như một chỉ thấy nghiêm túc, cố chấp, cường thế, còn có thâm tình cùng ôn nhu.
Anh sợ sẽ thấy chán ghét, kinh ngạc, sợ hãi, tuổi ấu thơ đã quen bị xem thường, nhưng trong mắt hắn đều không có.
Cuồng phong dần dần dừng lại, anh thấy mình trong mắt Tạ Chinh.
Hôm nay đã 31 tuổi mà vẫn như khi 23 tuổi năm ấy, anh thấy mình in vào đáy mắt Tạ Chinh.
Yêu Tạ Chinh, là bất ngờ ngọt ngào nhất trong đời Trình Cố.
Tổ hành động đặc biệt hàng năm đều có một nhóm đội viên mới, Trình Cố là đội phó nhỏ tuổi nhất, tính cách dễ ở chung nhất, lại rất có bản lĩnh, dạy dỗ người khác mạch lạc rõ ràng, cho nên hàng năm đều bị điều đi huấn luyện người mới. Đội viên mới dễ thân với anh, mấy ngày là xưng huynh gọi đệ, Tạ Chinh là ngoại lệ duy nhất.
Tên nhóc này -- năm đó anh luôn ra vẻ ông cụ non, biết rõ mỗi năm người mới không nhiều, nhưng luôn gọi hắn là "tên nhóc đó", lúc nói chuyện với đội trưởng Trương nhắc tới Tạ Chinh, anh cũng gọi là "nhóc". Nhóc này luôn rất cố gắng, chăm chỉ, chân thật, tài năng, chỉ ghét cái là cả ngày cứ bưng một bản mặt cứng đơ thối hoắc, không muốn để ý cũng khó.
Anh vẫn thích đùa giỡn cùng mọi người, người cũ sẽ cười nhạo anh là "xử nam", ở trước mặt người mới không cần lo lắng nhiều như vậy, muốn dọa ai thì dọa, dọa xong lại dạy dỗ, đám nhóc vẫn bé ngoan gọi anh một tiếng "Trình đội".
Thân là trai zin, trên mặt anh đeo nụ cười nguỵ trang đến toe toét nhưng trong lòng vẫn rầu cả ruột.
Thật lòng cũng muốn yêu đương lâu dài với ai đó, nhưng trong bộ đội nam nhiều nữ ít, đơn vị của anh thì càng khỏi phải nói, rặt là đực rựa, có muốn thì cũng chỉ có thể thảo luận tình yêu với một đám đàn ông thô tháo mà thôi.
Trình Cố đã ở đó mấy năm, ai ai cũng xem là huynh đệ, một chút tình cảm yêu đương cũng chẳng có.
Không có tình yêu vậy thì tìm ai đó thỏa mãn nhu cầu sinh lý của nhau cũng được, nhưng cái này thì còn phải cẩn thận hơn nói chuyện yêu đương nhiều.
Trình Cố vẫn luôn che giấu bí mật thân thể mình, vừa khát vọng cảm thụ tư vị làm tình, vừa sợ bị phát hiện bí mật.
Do ảnh hưởng của hoóc-môn, cơ thể anh mềm mại hơn nam giới, lúc bình thường huấn luyện và làm nhiệm vụ thì không thấy được, nhưng khi làm chuyện ấy, nó sẽ biểu hiện rất rõ ràng.
Còn rõ ràng đến chừng nào thì với tư cách là một xử nam anh cũng không rõ nữa.
Không thể tùy tiện tìm ai đó, còn có một nguyên nhân quan trọng là anh sợ mang thai. Giai đoạn nguy hiểm ba tháng một lần, nhỡ đâu người kia nhất định phải làm lúc đấy mà anh không phản kháng được thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, anh thấy mình lo bò trắng răng rồi, nếu bàn về thân thủ thì cái vị đối tượng tương lai kia hẳn là đánh không lại mình.
Cơ mà đến mức phải đánh nhau để quyết định có làm hay không thì chẳng có ý nghĩa gì hết, vì thế anh quyết định, dù là yêu đương hay làm tình thì đối tượng nhất định phải là người đáng tin.
Tạ Chinh rất đáng tin, lúc đó anh còn chưa nhận ra, hoặc nên nói căn bản lúc đó anh chưa hề nghĩ sẽ cùng Tạ Chinh ấy ấy. Tạ Chinh ở trong mắt anh là thằng nhóc kiêu căng khó thuần, cần phải kịp thời chấn chỉnh, chỉnh xong lại phải trêu một tẹo, trêu đến khi Tạ Chinh cười hoặc điên tiết mới thôi.
Anh phát hiện, biểu cảm của Tạ Chinh thực sự là quá ít, ngơ ngác như cục gỗ, không hòa đồng, nếu anh không chọc hắn thì cơ mặt hắn cả ngày vẫn giữ nguyên tư thế.
Tuổi còn trẻ, không thể vác bộ mặt than đó suốt đúng không. Trình Cố quả thật là một vị đàn anh tốt, không những quan tâm quá trình trưởng thành mà còn quan tâm tới tư tưởng tình cảm của lính mới. Tạ Chinh không cười, anh càng muốn Tạ Chinh phải cười, nếu thực sự không cười nổi thì khóc một cái cũng được, rất không nên lúc nào cũng mặt mũi cứng đơ như vậy.
Dần dần, anh và Tạ Chinh ở cùng nhau không ít thời gian. Sau đó phân ký túc xá, Tạ Chinh chạy tới ở cùng phòng anh, lần đầu tiên anh phát hiện, ánh mắt cái tên này nhìn mình hơi quái lạ.
Sau hơn một năm, Tạ Chinh trở thành người ưu tú nhất trong đội. Ngày đêm ở chung, có ấn tượng tốt là điều đương nhiên. Trình Cố cảm thấy, mình chỉ có một chút chút thích Tạ Chinh, mà một chút đó còn chưa đủ để anh và Tạ Chinh phát sinh cái gì.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Tạ Chinh lại tựa như phát điên đem anh dồn vào tường, tàn bạo nói "Muốn làm anh". Bản tính của Tạ Chinh bộc phát làm anh cũng không tự chủ được mong muốn, đều là người trưởng thành rồi, đều có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, làm một chút thì có gì ghê gớm đâu?
Ngày đó đang trong giai đoạn nguy hiểm, anh đẩy Tạ Chinh ra, nói hôm khác làm.
Ánh mắt Tạ Chinh làm cho anh hơi đau lòng. Anh cứ nghĩ sau vài ngày sẽ không kích động nữa, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt Tạ Chinh lúc đó, anh lại cố gắng tự thuyết phục mình rằng --thích thì làm thôi, sợ cái gì chứ?
Lần đầu làm chuyện ấy, anh thấy sâu trong mắt Tạ Chinh rất