Ngón tay cái của Tạ Chinh đặt trên vết sẹo đó, cảm nhận được Trình Cố đang run rẩy. Hắn nhẹ nhàng kéo Trình Cố một cái, đặt anh lên ngực mình, thấp giọng nói: "Em biết hết rồi."
Trình Cố tim đập như nổi trống, hai tay vòng lấy ôm eo Tạ Chinh, muốn giải thích, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
"Để em nói, anh chỉ cần nghe thôi." Tạ Chinh như hiểu được tiếng lòng của anh, đỡ lưng, đem anh vững vàng ôm lấy: "Hôm nay em đã đi gặp giáo sư Tề, người đã mổ cho anh đấy, thời gian này em cũng tìm hiểu tình hình của anh. Trình Cố, anh biết điều em hối hận nhất là gì không?"
Không đợi Trình Cố trả lời, Tạ Chinh đã nói: "Em hối hận trước kia không phát hiện ra, hối hận để anh cô đơn một mình vượt qua 5 năm này. Em có lỗi với anh."
"Không!" Giọng Trình Cố khàn khàn, "Cậu không nên nói như vậy. Nên xin lỗi phải là tôi, là tôi bỏ đi không lời từ biệt, vẫn luôn che giấu..."
"Tại sao anh muốn giấu?" Tạ Chinh vẫn tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì anh sợ nếu em biết chân tướng rồi sẽ rời bỏ anh."
Trình Cố thở gấp, tim đập nhanh đến cơ hồ không chịu nổi.
"Anh yêu em, quan tâm em cho nên mới sợ như vậy. Là do em không cho anh cảm giác an toàn mà thôi."
"Không phải..."
"Không cần phản bác. Trình Cố, anh biết không, chỉ bao giờ nói dối thì anh mới lập tức phản bác." Tạ Chinh nắm chặt tay Trình Cố, đưa đến bên môi, nhắm mắt hôn lên.
"Tôi..." Trình Cố mặc cho Tạ Chinh hôn, một lát sau mới lẩm bẩm nói: "Đúng, là tôi yêu cậu, quan tâm cậu, sợ cậu biết tôi là cái thứ khác người đó sẽ thu lại tất cả yêu thương cậu đã dành cho tôi. Tôi, tôi không nỡ."
"Là vì em không thể làm anh yên lòng." Tạ Chinh ôm Trình Cố, dịu dàng nói: "Cho nên anh mới có thể mang theo con của chúng ta rời đi."
Trình Cố viền mắt ươn ướt, mi run rẩy: "Cậu giận sao?"
"Giận." Tạ Chinh nói: "Năm đó giận anh ra đi không lời từ biệt. Bây giờ giận anh một mình gánh vác trách nhiệm vốn thuộc về hai người chúng ta, giận anh không tin em yêu anh, giận anh một mình chịu khổ nhiều như vậy. Thế nhưng..."
Tạ Chinh dừng một chút, nâng cằm Trình Cố lên, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa lệ của người yêu: "Bao nhiêu giận đó, cũng không ngăn nổi đau lòng."
Kể cả đã ngẩng đầu lên, vậy mà nước mắt cũng không cách nào nhịn xuống, tầm mắt Trình Cố ngày càng mơ hồ, giơ tay muốn chạm vào mặt Tạ Chinh mà đầu ngón tay lại run rẩy không thôi.
"Trình Cố, em yêu anh. 5 năm, anh tự nhận là khuyết thiếu, dù sao đi nữa, chúng nó đều không thể làm em không yêu anh." Tạ Chinh dịu dàng bỗng nhiên mang theo mấy phần tàn nhẫn, bàn tay nắm cằm Trình Cố cũng dùng sức, "Anh hiểu chưa?"
Trình Cố nhìn thấy một tia sáng xé rách thế giới mông lung, chạm vào đáy mắt sâu xa.
Đó là ánh mắt Tạ Chinh.
"Hiểu rồi." Trình Cố run giọng lặp lại: "Hiểu rồi."
Tạ Chinh thở dài, lần thứ hai đem Trình Cố kéo vào trong ngực, sau đó không cần phải nhiều lời nữa, vươn mình hôn môi, ở nơi tình sâu nhất, rung động dịu dàng ôn nhu cũng mang theo mấy phần ý tứ trừng phạt.
Khi cao trào đến, Tạ Chinh tùy ý đâm vào một vị trí nào đó, làm đến khi hai chân Trình Cố mạnh mẽ run rẩy, chẳng thể khép lại, cũng không gọi nên lời, hai tay quào loạn, hai mắt đỏ bừng tràn đầy hơi nước, hầu kết trên dưới trập trùng, cứ như muốn nói -- không muốn, không muốn!
Tạ Chinh hôn anh, liếm đi giọt nước mắt rơi trên khóe mi, động tác trên hông không ngừng một giây, cắn dái tai của anh hỏi: "Em yêu anh, Trình Cố, bất kể anh có thế nào em vẫn yêu anh, anh nhớ kỹ chưa?"
Trình Cố dùng sức gật đầu, tiếng rên rỉ ngọt ngào mang theo tiếng khóc nức nở.
"Trả lời em." Tạ Chinh đặt ở một chỗ, kiên nhẫn nghiền nát, "Nói cho em, anh nhớ kỹ rồi."
"Tôi..." Trình Cố nhẫn nhịn khoái cảm đang bùng nổ toàn thân, nỗ lực hít sâu, tiếng rên rỉ phát ra