Giấc ngủ này của Hạ Kỳ Niên rất tốt, cộng thêm ban ngày huấn luyện thể lực cường độ cao khiến cậu ngủ thẳng tới trưa trờ trưa trật hôm sau mới tỉnh.
Đùi, cánh tay và thắt lưng vẫn có chút đau xót, có điều mức độ không nhiều, còn tốt hơn tưởng tượng của cậu một chút.
Cậu nhớ tới Thịnh Tinh Hà đã nghiêm trang nói: "Đau là đúng rồi, bây giờ đau một chút ngày mai mới khoẻ được." Lại nhịn không được mà bật cười.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời nóng chói mắt, lại là một ngày nắng to nữa rồi.
Trên Wechat có vài tin nhắn chưa đọc, đều là của Thịnh Tinh Hà gửi tới.
[Chúa Keo Kiệt: Dậy chưa?]
[Chúa Keo Kiệt: Xe đạp dựng trong hầm xe.]
[Chúa Keo Kiệt: Số thẻ của cậu là bao nhiêu, tôi sẽ gửi tiền vào thẻ của cậu, hoặc có Alipay không?]
Còn không kịp đợi cậu trả lời, Thịnh Tinh Hà đã trực tiếp chuyển luôn 12.000 trên Wechat, sau đó không nhắn tin nữa.
[N: Đây là tiền gì?]
[Chúa Keo Kiệt: Tiền lương của cậu đó, 30.000 nhưng tôi chỉ giúp cậu lấy được có 12.000 thôi, quán bar tối hôm qua bị cảnh sát bưng cả ổ rồi, ông chủ hình như đã bỏ chạy.]
[N: A???]
Hạ Kỳ Niên cảm thấy mình nhất định là còn chưa tỉnh ngủ, cậu ra sức tát cho mình hai cái.
Đau quá.
Cậu không chờ nổi gọi video qua, lọt vào mắt là một khuôn mặt vừa mệt mỏi lại vừa buồn ngủ.
Thịnh Tinh Hà nằm nghiêng người, nửa híp mắt, nhìn cũng không có vẻ muốn nói chuyện lắm, Hạ Kỳ Niên ngoài ý muốn phát hiện hàm và khóe mắt của anh có một chút vết bầm tím.
Nền là tủ quần áo phòng ngủ.
"Sao mặt anh bị thương vậy?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Còn không phải vì chút việc hỏng bét đó của cậu à." Thịnh Tinh Hà đến giờ ngẫm lại còn cảm thấy nhức đầu.
"Trễ một chút lại nói kỹ hơn với cậu, tôi lại nhắm mười phút."
Thịnh Tinh Hà mệt mỏi không chịu nổi cúp gọi video, nhưng không đến năm phút sau ngoài cửa đã có một trận tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Dùng ngón chân cũng có thể đoán được là tên súc sinh kia, Thịnh Tinh Hà vén chăn qua một bên, thở dài.
Cửa vừa mở ra một khe hở, Hạ Kỳ Niên đã chen ngay vào, nhìn chằm chằm cằm anh: "Mặt anh là có chuyện gì vậy? Bị đánh à?"
Thịnh Tinh Hà biết lúc này mình không thể ngủ được nữa, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt.
"Tối hôm qua sau khi cậu ngủ, tôi đến quán bar một chuyến..."
Thịnh Tinh Hà không phải là người thích xen vào việc của người khác, vốn chỉ định lấy xe về giùm Hạ Kỳ Niên thôi, nhưng vừa nghĩ đến 30.000 đồng kia, nghĩ đến khuôn mặt không để ai vào mắt của Trịnh Cao Tuấn, anh vẫn quay ngược trở lại.
30.000 không tính là nhiều, nhưng đối với một đứa trẻ còn đang đi học mà nói thì tuyệt đối là một khoản tiền lớn, anh không hy vọng Hạ Kỳ Niên lại bị cuốn vào những chuyện lộn xộn này, chỉ có giải quyết được vấn đề tiền bạc thì Hạ Kỳ Niên mới có thể chân chính cắt đứt sạch sẽ với đối phương.
Thân phận và trách nhiệm sẽ mang lại cho người ta cảm giác như mang sứ mệnh, thân phận huấn luyện viên này đã cho anh dũng khí đánh thẳng vào điểm yếu kẻ địch.
Thịnh Tinh Hà tìm người phụ trách quán gay bar giải thích rõ mục đích đến, nhưng không may lại gặp phải Trịnh Cao Tuấn.
Trịnh Cao Tuấn đương nhiên là không muốn đưa tiền, nói là muốn Hạ Kỳ Niên tự đến lấy, hai người vừa gặp mặt đã trực tiếp xung đột với nhau, Trịnh Cao Tuấn còn gọi thêm hai tên đàn em cùng lên.
Đã có kinh nghiệm ban ngày cộng với miêu tả của Hạ Kỳ Niên, Thịnh Tinh Hà cũng có chút hiểu biết nết gian trá của người này, kéo một cái, cánh tay phải của Trịnh Cao Tuấn liền trật khớp.
Mặc dù bạo lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, nhưng để giải quyết một số người không nói lý thì uy hiếp mới là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.
Cuối cùng người phụ trách quán bar ra lệnh cho quản lý đối chiếu sổ sách, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, quản lý nói trích phần trăm chỉ có hơn 10.000, không có 30.000.
Có chút hiềm nghi chơi xấu.
Thịnh Tinh Hà cũng không hiểu rõ quy tắc tính phần trăm của bọn họ, cũng không muốn tốn nhiều thời gian tìm hiểu, trực tiếp hỏi người đòi tiền.
Người phụ trách sợ gây thêm chuyện, liên tục nói được.
Bởi vì tiền của hai tháng trước đều là thanh toán bằng tiền mặt, quản lý cũng không biết số thẻ của Hạ Kỳ Niên nên bảo Thịnh Tinh Hà ký một tờ biên lai.
Sau khi Thịnh Tinh Hà nhận được tiền, ngay tại chỗ chuyển đến Wechat của Hạ Kỳ Niên.
Nhưng mà chuyện cũng không vì vậy mà chấm dứt, bởi vì Thịnh Tinh Hà vừa ra cửa liền báo cảnh sát.
Lý do là Điều 28 của "Điều lệ về Quản lý các địa điểm giải trí" có quy định: Các địa điểm giải trí không được phép mở cửa từ 2 giờ sáng đến 8 giờ sáng hàng ngày.
Lúc đó vừa vặn là hai giờ rưỡi sáng.
Anh vừa báo cảnh sát xong không đến ba phút đã có mấy chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa quán gay bar.
Chuyện còn lại không thể nào biết được, chỉ là sáng sớm anh vào nhóm thì vô tình nhìn thấy một tin tức, quán gay bar ở thành phố B ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, đồ đạc bên trong hầu như sắp bị dọn sạch hết rồi, cảnh sát vào cuộc điều tra phát hiện một lon hồng trà giá bảy hào đổ vào ly thêm lát chanh vậy mà bán đến chín mươi tám!
Có người nói là ông chủ ở ác nợ lương bỏ trốn trong đêm, cũng có người nói là cảnh sát chỉnh đốn phe phái xã hội đen, đuổi người đi.
Tóm lại là cái bar này không còn nữa.
"Sao anh lại nghĩ đến việc báo cảnh sát?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Tích cực tố giác tội phạm côn đồ, cùng cảnh sát chung tay thúc đẩy sự hài hòa của xã hội, biểu ngữ treo dưới tòa nhà chung cư cậu không để ý sao? Trên đó còn in số điện thoại để gọi báo nữa đó."
Thịnh Tinh Hà nặn kem đánh răng.
"Mấy chỗ loại này ít nhiều gì cũng sẽ có chút vấn đề, hơn nữa tôi đã để ý hộp thiết bị chữa cháy của quán bar rồi, trong đó có hai cái trống rỗng, lối chữa cháy còn bị đồ đạc linh tinh choáng chỗ, có nguy cơ gây mất an toàn."
Hạ Kỳ Niên vẫn đứng ở cửa phòng tắm, hai mắt dán chặt vào khuôn mặt trong gương, không để ý lại thất thần.
Phần đánh nhau Thịnh Tinh Hà miêu tả cũng không tỉ mỉ, nhưng cậu đã từng thấy bản lĩnh của người này, Trịnh Cao Tuấn muốn vẽ hoa trên mặt anh thì ít nhất cũng phải gọi mấy người giúp đỡ, ngoại trừ trên mặt ra, không biết trên người còn chỗ nào bị thương hay không.
Thời gian cậu và Thịnh Tinh Hà quen biết còn chưa vượt qua bảy mươi hai giờ, người này đã làm việc nghĩa không chùn bước mà giúp cậu hai lần, thật ngoài ý muốn, lại càng ngại hơn.
Không ai có nghĩa vụ giúp cậu cả, đây là nguyên tác mà cậu đã hiểu được từ nhỏ đến lớn, huống hồ điều này đã vượt quá phạm vi nhiệm vụ của một huấn luyện viên.
Hạ Kỳ Niên muốn nói cảm ơn, nhưng hai chữ này lại không đủ để biểu đạt tâm tình của cậu lúc này, lời đã đến bên miệng, không biết tại sao lại biến thành: "Tại sao anh phải giúp tôi đến như vậy?"
Thịnh Tinh Hà ngước mắt nhìn anh bạn nhỏ trong gương, trả lời đơn giản rõ ràng, "Tôi là huấn luyện viên của cậu, cũng là đàn anh của cậu, nếu tôi không giúp cậu thì ai giúp cậu?"
Nếu tôi không giúp cậu thì ai giúp cậu?
Phần ý tốt này vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn.
Ngực Hạ Kỳ Niên dâng lên một nguồn ấm áp, hốc mắt cũng có chút nóng lên, nhìn chằm chằm anh thật lâu, nói: "Tôi mời anh ăn cơm vậy."
Thịnh Tinh Hà tát nước lạnh lên rửa mặt.
"Việc nhỏ tiện tay thôi, đừng quá để trong lòng.
Điều kiện bẩm sinh của cậu rất tốt, biết bao người mong mà còn không được, tôi hy vọng sau này cậu có thể đặt trọng tâm vào huấn luyện, những nơi trăng gió dễ ảnh hưởng đến giá trị con người của cậu..."
Anh đứng dậy vẩy nước.
"Thôi bỏ đi, có nói cậu cũng không hiểu."
"Tôi hiểu!" Hạ Kỳ Niên mở to hai mắt.
"Anh nói tôi đều hiểu hết! Ảnh hưởng đến giá trị