Đại hội thể thao tỉnh sắp khai mạc, Thịnh Tinh Hà cũng liên tục tăng cường độ huấn luyện cho đội viên lên, mỗi ngày chạy đường dài năm km đổi thành chạy mang trọng lượng, đứng lên ngồi xuống (squat) từ 100 tăng lên 150, chống đẩy cũng tăng từ 2 nhóm lên 3 nhóm.
Lượng vận động của các cô gái cũng tăng lên rất nhiều.
Cuộc thi lần này cho nhóm nhảy cao sáu suất, ba nam ba nữ, bên nữ không cần lo lắng, bởi vì nhóm nhảy cao nữ vừa vặn có ba người, nhưng nhóm bên nam tổng cộng có chín người, phải loại sáu người.
Chọn ai cũng là một công việc khó khăn, làm không tốt sẽ khiến bọn trẻ mất hứng, nhưng chọn người cũng phải cân nhắc đến tố chất tâm lý của họ có đủ vững không.
Thật đau đầu.
Thịnh Tinh Hà kết hợp với biểu hiện của mọi người khi huấn luyện hàng ngày chọn ra ba người xuất sắc nhất: Hạ Kỳ Niên, Tần Bái, Lý Triều, cộng thêm một người thay thế bổ sung là Trương Thiên Khánh.
Vì để không ảnh hưởng đến động lực huấn luyện hàng ngày của mọi người nên danh sách không được công bố, nhưng Trương Đại Khí không cho phép trên thế giới này có tin tức mà cậu ta không nghe ngóng được.
Vừa đến giờ nghỉ ngơi, cậu ta liền chen đến bên cạnh Thịnh Tinh Hà: "Huấn luyện viên, anh lộ ra cho em một chút gió nhỏ nhỏ thôi, em cam đoan không nói cho bọn họ biết đâu."
Thịnh Tinh Hà rót thêm nước, quay đầu đi giả vờ như không nghe thấy.
Trương Đại Khí chuyển đến trước mặt anh: "Huấn luyện viên, vậy anh nói với em trong danh sách có họ Trương không? Anh cũng không cần nói gì đâu, anh chỉ cần trực tiếp gật đầu hoặc lắc đầu là được rồi."
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút: "Có thể nói là có, cũng có thể nói là không có."
Trương Đại Khí "chậc" một tiếng.
"Đáp án này của anh cũng quá mơ hồ rồi đó, nói cũng như không nói vậy."
Thịnh Tinh Hà cười to.
"Lo mà huấn luyện cho đàng hoàng đi, đại hội thể thao tỉnh chỉ là một trận đấu nhỏ, không cần chú tâm vào quá đâu."
Trương Đại Khí đã đọc ra một ít tin tức từ trong câu chữ, có chút tủi thân: "Nhưng ngay cả trận đấu nhỏ cũng chưa từng tới lượt em..."
Thịnh Tinh Hà xoa xoa đầu cậu.
Kỳ thật không riêng mình Trương Đại Khí mà trong tất cả mọi người ở đây trừ Tần Bái và Hạ Kỳ Niên ra, những người khác trên cơ bản đều chưa từng tham gia đại hội thể thao ngoài cấp tỉnh.
Thể thao quá thực tế, quá tàn nhẫn, nó không giống như thi trung học phổ thông hay đại học, chỉ cần dành thời gian tốn công sức thì dù thế nào cũng luôn có thể thấy tiến bộ, và những tiến bộ đó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Kiến thức có thể nhắc đi nhắc lại từng chút để củng cố trí nhớ, lần sau khi gặp phải loại đề tương tự trong lòng cũng đã có cơ sở.
Nhưng nhảy cao thì khác.
Tăng cường độ huấn luyện lên chỉ có thể làm cho sức chịu đựng và sức bật trở nên tốt hơn chứ không thể đảm bảo chắc chắn sẽ vượt qua được xà ngang, càng lên cao càng khó khăn, rất dễ dàng chạm đến thời kỳ bình cảnh*.
*Bình cảnh là thời kỳ con người đạt đến hạn mức gần như cao nhất của mình trong một giai đoạn của quá trình học tập, rèn luyện.
Thời kỳ này có thể vượt qua và chạm đến giai đoạn kế tiếp đạt, được thành tựu cao hơn, hoặc cả đời không thể vượt qua được dẫn đến dậm chân tại chỗ, thậm chí là bị thụt lùi.
Gặp thất bại hết lần này đến lần khác sẽ không chỉ tạo thành tra tấn với thân thể, mà còn là một loại tra tấn trên tinh thần.
Nói một câu không dễ nghe thì nhảy cao có lẽ đến 99% cần ưu thế bẩm sinh cộng thêm chỉ 1% là nỗ lực.
Cùng một cường độ huấn luyện như nhau mà muốn một người cao 1m85 nhảy qua độ cao của người 1m96 thì thật sự quá khó khăn, thậm chí có thể nói là kỳ tích.
Nhưng Thịnh Tinh Hà sở dĩ vẫn hướng dẫn mọi người huấn luyện ngày này qua ngày khác là bởi vì anh đã từng thấy được kỳ tích.
Kỳ tích này là một vận động viên điền kinh người Thụy Điển – Holm (Stefan Holm).
Với chiều cao 1m81, anh ấy đã nhảy đến một độ cao đáng kinh ngạc là 2m36 và giành huy chương vàng tại Thế vận hội Athens.
Điều này giống như một hạt giống hy vọng, gieo vào trái tim của vô số vận động viên nhảy cao.
Có lẽ một ngày nào đó đội điền kinh Trung Quốc sẽ là nơi xuất hiện phép lạ tiếp theo.
"Nếu đã lựa chọn con đường này thì quan trọng nhất là tin tưởng vào chính mình." Thịnh Tinh Hà vỗ nhẹ vào gáy Trương Đại Khí: "Đừng nhụt chí, cho dù đại hội thể thao tỉnh không đến lượt thì còn có hội thể thao trường học và đại hội thể thao thành phố, chờ mong biểu hiện tốt của cậu đó!"
"Ừm!" Trương Đại Khí nở nụ cười dưới ánh mặt trời.
Không quá ba phút đồng hồ sau, tất cả mọi người đều đến hỏi Thịnh Tinh Hà danh sách.
"..." Thịnh Tinh Hà gầm nhẹ.
"Trương Đại Khí! Cậu gắn loa phóng thanh trong miệng phải không?"
"Huấn luyện viên! Anh chỉ nói với tụi em một chút thôi, cho dù biết rồi thì cũng không bỏ bê huấn luyện đâu mà." Trương Thiên Khánh dùng quạt điện nhỏ của mình thổi gió cho Thịnh Tinh Hà.
"Em dám cam đoan, dù không được thi đấu thì tâm trạng em vẫn sẽ như thường!"
Ma mới tin.
Thịnh Tinh Hà nắm lấy chiếc quạt nhỏ thổi vào mặt mình, chuyển đề tài: "Hôm nay chúng ta tạm thả lỏng chút đi, ra ngoài rèn luyện, hít thở không khí trong lành một chút."
"Dã ngoại!?" Cốc Tiêu Tiêu thoáng cái đã lấy lại tinh thần, hai mắt tỏa sáng.
"Là huấn luyện sinh tồn dã ngoại sao?"
"Tốt quá!" Trương Đại Khí vui vẻ vỗ đùi.
"Em thích khảo nghiệm sinh tồn lắm đó!"
"Hay là chơi CS người thật?" Hạ Kỳ Niên đề nghị.
"Leo núi hả? Tôi nghe nói có một câu lạc bộ leo núi mới mở, tôi còn chưa đến đó nữa."
Thịnh Tinh Hà lạnh lùng cắt đứt ảo tưởng của bọn họ.
"Chỉ dã ngoại tản bộ một chút thôi."
"..." Hạ Kỳ Niên chống cằm.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút: "Núi Thu đi."
Núi Thu là một trong những điểm tham quan vang danh của thành phố B, nổi tiếng với nhiều di tích lịch sử khác nhau, độ cao hơn 1.000 mét so với mực nước biển, dưới chân núi có thị trấn cổ, trên núi có homestay, núi cao liền với sông dài, là một nơi thích hợp đi du lịch vào tất cả mùa.
Đây là mùa thấp điểm, khách du lịch không nhiều.
Có điều lý do lớn nhất mà Thịnh Tinh Hà lựa chọn nơi này là, vé miễn phí.
Có vài đường lên đỉnh núi, nhanh nhất là đi cáp treo, có thể nhìn khắp toàn bộ quang cảnh của thành phố, tiếp theo là đi xe buýt tham quan quanh núi, có thể thưởng thức đầy đủ cảnh quan thiên nhiên.
Nhưng nếu đã là rèn luyện thì đương nhiên là muốn leo lên.
Điều quan trọng nhất vẫn là không tốn tiền vé.
Xuống xe buýt, Thịnh Tinh Hà dẫn mọi người đi đến lối vào phía tây, dọc theo đường đi, du khách và người qua đường đều nhìn về phía đội ngũ có chiều cao trung bình khoảng 1m88 này.
Người nào người nấy đều y như cột điện, đặt ở đâu cũng rất chói mắt, quan trọng hơn là trên người ngoài khí thế mạnh mẽ của vận động viên ra còn mang theo...!giá trị nhan sắc.
Cốc Tiêu Tiêu từ xa đã nhìn thấy có người giơ điện thoại lên chụp ảnh cả bọn, tuy rằng không nhìn thấy màn hình, nhưng từ góc chụp cùng với độ cong nhếch lên trên khóe miệng em gái kia thì đại khái có thể xác định được người trong khung hình chính là Thịnh Tinh Hà và Hạ Kỳ Niên.
Có một chú vẫn nhìn chằm chằm Lưu Vũ Hàm khó phân biệt nam nữ "Bốp" một tiếng, trực tiếp đụng vào biển báo trạm xe buýt.
Mọi người bật cười.
Sau khi đến chân núi, Thịnh Tinh Hà chỉ vào đường núi nói: "Lát nữa chúng ta sẽ đi lên dọc theo con đường núi này, đầu tiên là đi qua một tòa sơn trang, sau đó đi thẳng về phía bên phải, giữa núi có một cái đình hóng gió, đến đó tập hợp là được, đến trước nghỉ ngơi trước."
"Không thành vấn đề!"
Dù sao vẫn còn là một đám học sinh, huấn luyện viên ra lệnh một tiếng, đội ngũ bắt đầu di chuyển.
Địa hình núi Thu có chút phức tạp, xe buýt tạm thời chỉ có thể đi một chiều, đi lên từ phía tây, xuống ở phía đông, leo núi cũng vậy.
Con đường đi bộ càng lúc càng hẹp, lúc đầu đi là con đường đá xanh, càng lên càng gập ghềnh, hơn nữa độ dốc rất lớn, có điều tốt ở chỗ là phong cảnh xinh đẹp, tùy tiện đứng ở vị trí nào cũng đều có thể chụp được phong cảnh núi non giống như tranh sơn dầu.
Cả đoàn rầm rập rầm rập tiến lên, trên đường đi đã vượt qua không ít du khách và những người đam mê leo núi.
Lợi ích của việc leo núi là có thể nhảy qua đường khác ở gần, một số nơi mặc dù rất dốc, nhưng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Thịnh Tinh Hà đi đi một hồi bỗng nhiên phát hiện trước sau đều không có người, chỉ còn lại mỗi Hạ Kỳ Niên đi theo sau mông anh chụp ảnh.
"Cậu có thấy đám Đại Khí không?" Dọc đường đi anh đều đang ngắm phong cảnh, luôn nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào ầm ĩ, hoàn toàn không để ý đám người này biến mất từ khi nào.
"Hình như nói là muốn rẽ sang con đường nhỏ." Hạ Kỳ Niên phất phất tay với anh, "Anh, tôi với anh chụp một tấm đi, hai chúng ta hình như còn chưa chụp chung."
Thịnh Tinh Hà bĩu môi.
"Cũng đâu phải chim công xòe đuôi, chụp cái gì mà chụp."
"Anh cười lên cũng không kém gì công xòe đuôi đâu." Hạ Kỳ Niên sải bước tiến lên.
"Nào, khung cảnh