Hạ Kỳ Niên sửa lại: "Sư Tử."
Thịnh Tinh Hà: "Vậy là em đã làm mới ấn tượng của anh về cung Sư Tử rồi đó."
Hạ Kỳ Niên vô cùng ân cần đưa trái cây đã cắt sẵn qua: "Anh khát không?"
"Yo, săn sóc vậy." Thịnh Tinh Hà ghim nửa quả dâu tây, vị rất ngọt.
Hạ Kỳ Niên cười ha ha: "Đương nhiên rồi, ai bảo em là chồng anh chứ."
Biểu cảm của Thịnh Tinh Hà cứng lại.
Là chồng, không phải bạn trai, cách xưng hô này khiến anh sinh ra một số suy đoán không đứng đắn.
Hạ Kỳ Niên đây là chuẩn bị làm cái chuyện kia hả?
Thật ra trong giới phần lớn đều có thể vừa làm 1 vừa làm 0, Thịnh Tinh Hà cũng thuộc về cái phần lớn kia nhưng tâm lý vẫn thiên về 1, nếu nhất định phải dùng con số để hình dung thì anh hẳn là 0,8.
Hơn nữa trong lòng anh, Hạ Kỳ Niên chính là 0,2, ngẫu nhiên cũng mạnh mẽ một chút nhưng phần lớn thời gian chỉ đều là đánh rắm mà thôi.
Không biết Hạ Kỳ Niên nghĩ như thế nào, nếu là thuần 1 thì có chút phiền toái rồi.
Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, anh cảm thấy cần phải đem ra thảo luận một chút, thế nên anh buông điện thoại di động xuống.
"Em là chồng còn anh là gì?"
"Là vợ." Hạ Kỳ Niên không cần suy nghĩ đã trả lời ngay, nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Nhưng mà anh cứ yên tâm, ở bên ngoài em sẽ không gọi anh như vậy đâu."
Thịnh Tinh Hà nhíu mày: "Không phải vấn đề ở bên ngoài hay không, mà là tại sao em lại là chồng còn anh là vợ?"
Lời này anh hỏi cũng tương đối uyển chuyển, Hạ Kỳ Niên sửng sốt mất hai giây mới phản ứng lại, nhưng cũng không chắc chắn lắm, một người đắn đắn như Thịnh Tinh Hà sao nhoáng cái lại hỏi ra vấn đề tình sắc như vậy.
Cậu hỏi với giọng điệu hơi nghi ngờ: "Anh đang hỏi em...!chuyện ở phương diện kia đó hả?" Khi nói, hai tay cậu áp lại với nhau, còn vỗ tượng trưng hai cái, nhẹ đến mức hầu như không nghe thấy tiếng.
Thịnh Tinh Hà trái lại còn hào phóng gật đầu.
Hạ Kỳ Niên dù có giả bộ trâu bò thế nào thì cùng lắm cũng chỉ là một tên nhóc mới hơn hai mươi tuổi, vừa liên tưởng đến chuyện phương diện kia là máu liền có chút nóng lên.
Khóe miệng cậu chậm rãi nhếch lên một độ cong vi diệu, lại đột nhiên cúi đầu xuống lấy hai tay che toàn bộ khuôn mặt, còn liên tục cười khằng khặc cả nửa ngày mới nhíu mày nói nhỏ: "Không ngờ anh đã nghĩ xa như vậy rồi."
Thịnh Tinh Hà: "......"
Cảm giác này giống như đến nhà bạn làm khách, cũng đã ngồi vào bàn cả rồi nhưng lại phát hiện đối phương căn bản không chuẩn bị mời mình ở lại ăn cơm.
Lúng túng đến nỗi ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Vành tai Thịnh Tinh Hà từ từ đỏ thấu.
Hạ Kỳ Niên vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, vẻ mặt nghiêm cẩn phân tích: "Em cảm thấy chuyện này hẳn là em chủ động một chút, dù sao cũng là em theo đuổi anh mà, hơn nữa em còn cao hơn anh, to khoẻ hơn anh, không phải em làm chồng thì càng hợp lý hơn chút sao?"
Thịnh Tinh Hà "Hừ!" một tiếng: "Dựa vào đâu mà cao thì chính là chồng chứ, em có kinh nghiệm à?"
Hạ Kỳ Niên hỏi vặn lại: "Vậy anh có không?"
"..." Thịnh Tinh Hà thở hổn hển nói: "Sao em không dựa theo thành tích mà phân đi, PB của anh là 2m28, em mới có 2m25 hà."
"Tính theo PB thì không công bằng!" Hạ Kỳ Niên gân cổ lên.
"Anh đã nhảy mười lăm năm rồi, em mới là năm thứ ba thôi!"
"Vậy tính theo chiều cao thì công bằng sao?" Thịnh Tinh Hà bĩu môi.
"Huống hồ gì anh còn lớn hơn em nhiều như vậy nữa."
"Làm gì có!" Hạ Kỳ Niên rất không phục.
Thịnh Tinh Hà gầm ghè: "Anh nói tuổi tác!"
"Ồ." Cái này thì đúng.
Chuyện này tranh luận cả nửa ngày cũng không có kết quả, Thịnh Tinh Hà chợt nảy ra một ý, vỗ tay cái bốp nói: "Như vậy đi, ai vượt mốc 2m30 trước thì nắm quyền chủ động thì sao?"
Thế này cũng giống như học sinh trung học thích so bì thành tích, còn người đi làm thì so bì hiệu suất vậy.
Không hổ là Thịnh Tinh Hà, ngay cả yêu đương mà cũng tích cực như vậy.
Hạ Kỳ Niên rất nghiêm túc suy nghĩ.
Thịnh Tinh Hà nhéo nhéo đầu ngón tay cậu, cười nói: "Thế nào hả ông chồng nhỏ, có dám khiêu chiến một chút hay không?"
Hạ Kỳ Niên bị xưng hô mới mẻ này làm cho bảy nghiêng tám ngã, đầu óc nóng lên, vỗ đùi quát: "Cái này có gì mà không dám! Không phải chỉ là 2m30 thôi sao? Nhưng mà phải vượt qua độ cao này trên sân đấu mới tính."
Khóe miệng Thịnh Tinh Hà hiện lên nụ cười vừa tự tin vừa giảo hoạt: "Được rồi, vậy thì cứ quyết định như vậy đi, không thể đổi ý."
Nói xong còn cực kì chủ động kéo ngón tay út của Hạ Kỳ Niên qua móc nghéo.
Giao kèo cứ như vậy mà được định ra.
Hạ Kỳ Niên lắc lư đi vào phòng tắm rửa mặt, đầu óc nguội xuống rồi mới ý thức được đây hoàn toàn là phương pháp kích tướng.
Một người còn kém 2cm, một người kém tận 5cm, điểm xuất phát không bằng nhau, huống hồ chi lúc trước Thịnh Tinh Hà cũng đã nhảy qua mốc 2m30 rồi, điều này đối với cậu mà nói thì căn bản một chút cũng không công bằng!
Sớm biết đã đặt ra hai mục tiêu, Thịnh Tinh Hà đột phá 2m30 còn cậu đột phá 2m28, như vậy thì tốt biết mấy?
Bốc đồng! Vẫn còn quá bốc đồng!
Một người gãi tai gãi má, một người vui vẻ tự đắc.
Lúc Thịnh Tinh Hà nằm xuống không cẩn thận đè lên điện thoại di động của Hạ Kỳ Niên, phát hiện ra màn hình khoá đã đổi thành ảnh chụp không biết lấy ở đâu ra.
"Hạ Kỳ Niên, hình nền điện thoại di động của em lấy ở đâu ra?" Thịnh Tinh Hà đứng ở cửa phòng tắm hô.
"Anh cũng muốn hả?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
Thịnh Tinh Hà: "Mau đổi đi, để bạn cùng lớp của em nhìn thấy thì sao được?"
Hạ Kỳ Niên co chân rụt xuống đáy bồn tắm: "Nếu anh có thể đoán được mật khẩu thì tự đổi đi."
Mật khẩu gồm sáu chữ số.
Đầu tiên Thịnh Tinh Hà thử sinh nhật Hạ Kỳ Niên trước, không thành công, lại thử của mình.
Mở.
So easy.
Trong album ảnh của Hạ Kỳ Niên còn chia thành mấy album ảnh khác nữa, học tập, quảng bá thương hiệu, hàng ngày, cái cuối có tên là nai con đụng đụng.
Thịnh Tinh Hà nhịn không được mà phì cười.
Thật khó tượng tượng nổi một vận động viên cao gần 2m mà trong nội tâm lại giấu một trái tim thiếu nữ sục sôi như vậy.
Không có gì bất ngờ, bên trong tất cả đều là ảnh chụp chung và chụp lén với một đoạn video mà có làm thế nào Hạ Kỳ Niên cũng không chịu thừa nhận đã quay lén.
Ánh mặt trời lúc sáng sớm còn rất nhạt, anh ngồi trên thảm phòng khách nhặt hạt hạch đào cho Hạ Kỳ Niên, nếu như nhớ không lầm thì lúc ấy hẳn là đang nấu bữa sáng cho cậu.
Có một thời gian bữa sáng của họ là trộn quả hạch với yến mạch và sữa chua.
Tất cả các bức ảnh đều được ghi kèm thời gian và địa điểm, quá khứ được tái hiện lại trong tâm trí như một bộ phim.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, trái tim nong nóng, cũng thật sự cảm nhận được mức độ để ý của Hạ Kỳ Niên đối với anh đến cỡ nào.
Cuối cùng anh thoát album ảnh, đặt điện thoại lại trên bàn cạnh giường.
Có đổi cũng vô dụng, phỏng chừng Hạ Kỳ Niên vẫn sẽ lén đổi lại khi anh không chú ý.
Đến lúc giấu không được nữa thì cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Hạ Kỳ Niên dành mười phút tắm rửa, thơm ngào ngạt trở lại phòng, lần đầu tiên Thịnh Tinh Hà chủ động vén chăn lên nghênh đón cậu, hơn nữa còn câu ngón tay trỏ lên ngoắc ngoắc.
"Lại đây anh hôn một cái nào."
Hạ Kỳ Niên phóng qua ngay, nửa người nằm ngang trên giường, muốn một nụ hôn nhẹ nhưng cảm thấy không đủ nên lại dính lên, đem môi người ta gặm cho sưng lên mới chịu.
Cánh môi tách ra, Thịnh Tinh Hà thoáng nhìn thấy trên tay cậu có một sợi dây thừng giống của mình y như đúc.
Anh giơ tay lên nhìn cổ tay mình, xác định sợi dây thừng vẫn còn.
"Cái này vốn là một đôi à?" Thịnh Tinh Hà có chút ngoài ý muốn.
Nhìn kỹ lại thì màu hạt châu vẫn có chút khác, hạt châu trên tay mình giống như bầu trời đầy sao, hạt của Hạ Kỳ Niên lại giống như biển cả.
"Đúng vậy, em mua một lượt hồi Tết đó, nhưng mà khi ấy sợ anh để ý nên không dám đeo, thế là vẫn cất đấy." Hạ Kỳ Niên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu anh sợ bị người khác nhìn thấy thì em sẽ không đeo nữa."
"Không sao, em cứ đeo đi, đây cũng không phải cái gì cần đề phòng, ai mà không mua được." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên cười ha ha, đưa tay đan mười ngón vào nhau với anh, siết chặt.
Thịnh Tinh Hà đã có thể đoán ra cậu muốn làm gì, chủ động đưa điện thoại di động qua.
Màu da của hai người thường ngày nhìn không có gì khác nhưng khi đặt cạnh nhau thì vẫn có chút hơn kém.
"Anh vậy mà lại không trắng bằng em." Thịnh Tinh Hà có chút kinh ngạc.
"Muốn chuyển trắng thì uống nhiều sữa vào." Hạ Kỳ Niên nói.
Crack.
Hình ảnh dừng lại.
Giống như một nghi lễ nào đó, trịnh trọng giao mình và cả tương lai cho đối phương.
Thịnh Tinh Hà có chút mệt mỏi rúc vào trong chăn, bàn chân nhoáng cái liền đạp trúng mép giường, anh đành phải dịch lên trên một chút, kết quả đỉnh đầu lại đụng phải ván giường thật dày.
Gỗ thật, đụng vào vang lên một tiếng "Bang!"
Còn không đợi anh có phản ứng gì, một bàn tay từ bên cạnh đã vương tới xoa xoa.
"Đêm nay anh bị em hôn cho choáng váng luôn rồi sao?"
Thịnh Tinh Hà bĩu môi: "Cái giường này của em sao lại ngắn như vậy, chân anh cũng không duỗi thẳng ra được."
"Cái giường này là em mua từ khi còn học trung học lận, lúc đó em còn chưa cao như vậy." Hạ Kỳ Niên đặt hai chân lên người anh.
"Bình thường em đều ngủ nghiêng như vầy nè."
"......"
Cuối cùng Thịnh Tinh Hà cũng xoay qua một góc độ, dùng tư thế nghiêng nghiêng nằm xuống, Hạ Kỳ Niên không chút do dự từ sau lưng ôm lấy anh, thân thể dán chặt vào nhau.
Hạ Kỳ Niên mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, vải hơi mỏng, chất vải mềm mại, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua vải truyền sang, rất ấm áp.
Cảnh tượng này khiến Thịnh Tinh Hà nhớ lại giấc mơ mà mình đã từng thấy lúc trước.
Hô hấp của Hạ Kỳ Niên phả vào gáy anh, vừa ấm áp vừa tê dại, còn có chút ngứa ngáy.
Một lát sau, anh thật sự nhịn không được, thân thể hơi cong về phía trước một chút, cái đầu ở phía sau cũng bám riết theo, dán vào gáy anh mà hô hấp.
Anh hình như còn nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Kỳ Niên.
Anh lại cong về phía trước, Hạ Kỳ Niên vẫn nhích theo.
"Anh cứ trốn em mãi làm gì?"
"Ngứa quá..." Thịnh Tinh Hà xoay người, nằm đối diện với trần nhà, thân thể bị tay chân Hạ Kỳ Niên quấn chặt lấy.
"Em để hơi thở của mình cách xa anh ra một chút đi, ngứa quá."
"Em không." Hạ Kỳ Niên đặt đầu lên cổ anh hôn hôn, cảm thấy mỹ mãn mà kề sát vào bên tai anh hít thở.
"Em còn nghĩ cả đời đều ôm anh ngủ như vậy."
Thịnh Tinh Hà rất bội phục Hạ Kỳ Niên, loại lời này có kề dao lên cổ anh cũng chưa chắc có thể nói ra miệng được.
Nổi da gà hết cả người.
"Buồn nôn quá, để anh xem tới mùa hè rồi em còn muốn ôm như vậy nữa không."
"Mùa hè có thể bật điều hòa mà." Hạ Kỳ Niên mới chợt phản ứng lại.
"Có phải anh rất hy vọng được em ôm không?"
"Rắm ấy."
Hạ Kỳ Niên cười ha ha, ôm càng chặt hơn.
Cứ gắng gượng tán gẫu như vậy một hồi, Thịnh Tinh Hà cảm thấy bắp chân mình hơi tê dại, chân Hạ Kỳ Niên vừa dài vừa nặng vẫn luôn quấn lấy chân anh, không động đậy được.
Anh hết sức gian nan nghiêng người ôm lấy Hạ Kỳ Niên, hiến ra một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Hai người dùng tư thế mặt đối mặt chăm chú nhìn nhau vài giây, Hạ Kỳ Niên mới không có ý tốt cười cười.
"Em một chút cũng không ngủ được thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì ủ cảm giác buồn ngủ trở lại." Thịnh Tinh Hà nói.
"Bằng không thì anh ủ lại với em đi..." Nụ hôn của Hạ Kỳ Niên rơi vào mi tâm của anh.
"Vận động vừa phải có thể giúp ngủ ngon đó."
Tai Thịnh Tinh Hà sung huyết phiếm hồng, bởi vì làn da hơi trắng nên biểu hiện thẹn thùng này thấy đặc biệt rõ.
Điều này khiến tâm lý Hạ Kỳ Niên bị kích thích cực lớn, những nụ hôn dày đặc như mưa lại tấn công tới, từ sống mũi hôn đến tận xương quai xanh.
Áo bị vén lên cao, Thịnh Tinh Hà khẩn trương đến mức toàn bộ sống lưng đều căng cứng.
Đầu ngón tay nóng hổi chạm vào làn da của anh, anh thậm chí còn có thể cảm giác được vết chai mỏng ở gốc ngón tay của Hạ Kỳ Niên.
Ngực nóng lên, cánh tay khoác lên lưng Hạ Kỳ Niên, sau đó lại siết chặt một chút, anh sờ được hai mảnh xương bả vai hơi nhô lên, theo động tác của cánh tay mà có thay đổi nhỏ.
Khi hơi thở ấm áp đến gần bụng, anh có chút khó chịu.
Bàn tay Hạ Kỳ Niên không ngừng di chuyển xuống, xúc cảm xa lạ khiến đại não anh thiếu oxy, ngực lại có một ngọn lửa tà thiêu đốt hừng hực.
Thịnh Tinh Hà ngày thường cũng coi như cấm dục, có đôi khi bận rộn thì