Hạ Kỳ Niên trở lại trường học không được mấy ngày thì đã nhận được một cái thông báo rất nặng kí —— đội tuyển quốc gia kêu trường đưa cậu tới.
Trước khi trở lại trường học, Thịnh Tinh Hà đã dự đoán trước được rằng trong vòng một tháng chắc chắn sẽ có huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia liên lạc với trường họ, bởi vì hắn đã được đội tuyển quốc gia mời gọi sau khi nhảy qua độ cao 2m23.
Đã đoán trước được hết rồi nhưng không ngờ những điều tốt đẹp lại đến nhanh như vậy.
Chủ nhiệm Tôn đẩy cặp kính vừa dày vừa nặng nói: "Nếu không thì em bàn bạc với gia đình trước, xem họ có đồng ý hay không, nếu đồng ý thì nhà trường sẽ chuyển tư liệu của em đi."
Hạ Kỳ Niên kích động đến nước mắt lưng tròng: "Không cần hỏi nữa! Tất cả bọn họ đều đồng ý!"
"Vào đội tuyển quốc gia là chuyện lớn, không thể đùa giỡn được đâu." Chủ nhiệm Tôn nói.
Hạ Kỳ Niên "Ai" một tiếng.
"Ngài cứ yên tâm đi, người nhà em thật sự đều đồng ý cả, lúc trước đã từng thương lượng rồi, chuyển vào đội tuyển quốc gia cần những giấy tờ gì? Em sẽ chuẩn bị ngay bây giờ!"
Chủ nhiệm Tôn: "Nhìn em gấp gáp chưa kìa."
Hạ Kỳ Niên cười ha ha: "Bên kia chắc hẳn là có ký túc xá rồi, đội nhảy cao đều ở cùng một chỗ sao?"
"Ký túc xá đều được phân phối rất tốt, mỗi người một phòng, nhưng còn chuyện có ở cùng một tòa nhà với đội nhảy cao không thì thầy cũng không rõ lắm." Chủ nhiệm Tôn rất mẫn cảm hỏi: "Có phải em muốn tìm ai không?"
Hạ Kỳ Niên hào phóng nói: "Tìm huấn luyện viên Thịnh ạ, vào trong đó thì em chỉ biết có mỗi anh ấy, nếu có thể ở cùng một nơi thì còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
Chủ nhiệm Tôn cười gật gật đầu: "Vậy trước tiên thầy chúc các em đều có thể đạt được kết quả tốt nhé."
Hạ Kỳ Niên: "Cam đoan sẽ cố gắng hết sức, phấn đấu để giành vinh quang về cho trường."
Trong khi đó, ở tòa nhà ký túc xá của căn cứ điền kinh đang có người hắt hơi mấy cái.
"Em bị cảm à?" Lâm Kiến Châu ngồi bên cạnh mép giường, lấy trong hộp ra mấy miếng băng dán cơ* đã cắt sẵn thành các chiều dài khác nhau.
"Mấy ngày nay chênh lệch nhiệt độ lớn quá, em ra ngoài nhớ chú ý một chút, giải đấu kim cương sẽ tới ngay rồi, bị cảm lạnh thì trạng thái cả người em đều sẽ không tốt."
* Băng dán cơ thể thao hoặc băng dán điều trị đàn hồi:
Tạo thành từ bông và keo acrylic y tế nên rất an toàn, nếu dán đúng cách thì VĐV thậm chí còn không cảm thấy có sự hiện diện của băng dán trên da.
Có tác dụng giảm đau, giảm viêm, đẩy nhanh quá trình hồi phục cơ bị tổn thương do hoạt động quá mức, cải thiện chức năng tổng hợp cơ - xương - khớp, hỗ trợ hoạt động cơ đúng phạm vi cần thiết, màu sắc đa dạng tác động lên tinh thần VĐV giúp tự tin và suy nghĩ tích cực.
Có loại nguyên cuộn như hình và loại cắt sẵn thành đoạn với các chiều dài khác nhau cho những vị trí dán khác nhau trên cơ thể.
Thịnh Tinh Hà nói thầm thật ra có không bị cảm thì cũng không được tốt lắm, trận này anh luôn bị chấn thương chân quấy nhiễu, ngay cả huấn luyện hàng ngày cũng không thể hoàn thành hết toàn bộ.
Đầu gối và gót chân đều cảm thấy đau đớn ở mức độ khác nhau, luyện nhiều sẽ thấy giống như dẫm lên thảm gai vậy, khổ không thể tả, chỉ có thể dựa vào thuốc và trị liệu vật lý xoa bóp giảm bớt đau đớn một chút.
Hôm nay thời tiết xấu, bầu trời bên ngoài cửa sổ cứ xám xịt, những đám mây rất dày, không giống như sắp mưa nhưng cũng không có ánh nắng mặt trời.
Thịnh Tinh Hà rất ghét thời tiết như thế này, còn ghét hơn cả trời mưa, anh thích ánh mặt trời, thích đường đua nóng cháy.
"Huấn luyện viên."
"Ừ?"
"Quên đi." Thịnh Tinh Hà ngã xuống giường, thở dài.
"Có chuyện thì nói ra đi, đừng có buồn bực trong lòng, nói không chừng thầy có thể giải hoang mang cho em đó." Lâm Kiến Châu liếc mắt nhìn anh một cái.
"Ngài giải nghệ năm mấy tuổi?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Hai mươi chín."
"Vì sao vậy, bị thương hay là?"
"Nhân tố có rất nhiều, đầu tiên là gánh nặng kinh tế trong nhà rất lớn nhưng chúng ta thi đấu lại không lấy được bao nhiêu tiền, ngoài ra cũng do không khắc phục được vấn đề tâm lý, thầy cao 1m85, là người thấp nhất trong đội, ngay cả huấn luyện viên cũng không coi trọng thầy nữa là." Lâm Kiến Châu nói.
"Vậy ngài có hối hận không?" Thịnh Tinh Hà lại hỏi.
Lâm Kiến Châu buông đồ trong tay xuống, bất đắc dĩ mà cười cười: "Thật ra tiếc nuối lớn nhất đời này của thầy chính là năm đó đã không liều chết chiến đấu một trận, Holm chỉ cao có 1m81 mà vẫn có thể nhảy ra được một chức quán quân Olympic, còn thầy khi đó lại thà tin lời người khác nói chứ không chịu tin tưởng vào chính mình."
Vẻ mặt Thịnh Tinh Hà hoảng hốt: "Nhưng luyện lâu sẽ biết, không phải ai cũng là Holm, khao khát là khao khát, hiện thực là hiện thực."
"Không ai hiểu rõ bản thân em hơn chính em, hiểu rõ em càng mong muốn thứ gì hơn."
Lâm Kiến Châu dừng một chút lại nói: "Đương nhiên, nếu như năm đó thầy kiên trì thêm mấy năm nữa mà lại không đạt được thành tích gì thì phỏng chừng hiện tại cũng sẽ hối hận, sớm biết vậy đã không luyện thể thao cái gì.
Con người chính là như vậy đấy, vĩnh viễn đều sẽ không thoả mãn, vĩnh viễn đều cảm thấy loại khả năng khác có thể sẽ tốt hơn, bởi vì chưa từng đạt được.
Thịnh Tinh Hà im lặng.
Hiện tại anh cũng không rõ mình rốt cuộc là vì cái gì mà ở lại trên con đường này, nếu theo phương diện kinh tế mà nói thì đại khái là chi phí đầu tư vào quá nhiều nên mới không dám, cũng không thể dễ dàng buông bỏ.
Gần đây anh thường xuyên nhớ tới mười năm trước, cái gì cũng không có, mỗi lần nhảy qua một độ cao thì đó chính là chuyện lớn đáng để chúc mừng, còn giữ lại rất nhiều ảnh chụp của khoảng thời gian đó, những tấm ảnh ấy độ phân giải cũng không cao nhưng đều có ghi lại tâm trạng lúc đó thế nào.
Dọc trên con đường này đi tới càng đạt được nhiều hơn lại càng không dễ thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc cũng càng ngày càng yếu đi.
Anh cần đột phá lớn hơn, nhưng thân thể lại giống như đang cảnh cáo anh, đã hết cách rồi, mày chỉ đến trình độ này thôi.
Theo thời gian, trái tim anh càng không chắc chắn và sợ hãi.
Màn hình gọi video bật lên làm gián đoạn suy nghĩ của anh.
Ảnh đại diện của Hạ Kỳ Niên ở ngay giữa màn hình, huấn luyện viên còn ở bên cạnh, Thịnh Tinh Hà không biết có nên nhận hay không.
Lâm Kiến Châu nhìn thoáng qua, tên là Niêm Niêm, khóe miệng ông lộ ra nụ cười của người từng trải: "Bạn gái à?"
"Không phải không phải!" Thịnh Tinh Hà bị ý nghĩ này của ông làm cho hoảng sợ.
"Là Hạ Kỳ Niên."
"Vậy mau nhận đi." Lâm Kiến Châu vỗ vỗ nệm.
"Em nằm sấp xuống đi, thầy cũng dán ở sau lưng cho em."
"Cám ơn." Thịnh Tinh Hà nằm sấp xuống, kết nối cuộc gọi, nụ cười Samoyed đã lâu không gặp lại xuất hiện ở giữa màn hình.
Mấy ngày nay trở về, Hạ Kỳ Niên lại đẩy đầu một tấc sạch sẽ gọn gàng, rất có vẻ tràn đầy tinh thần.
Thời tiết ở thành phố B rất tốt, Hạ Kỳ Niên chỉ mặc một cái hoodie màu be, trên ngực có thêu hình một trái tim, trái tim này do sắc màu cầu vồng kết hợp lại mà thành, phân chia tình yêu thành bảy đường.
Anh bỗng nhiên nhớ đến không lâu trước đây khi đi trên đường cùng Hạ Kỳ Niên thì nhìn thấy một cái cầu vồng, khi đó Hạ Kỳ Niên nói, cầu vồng tượng trưng cho hy vọng, nhìn thấy cầu vồng sẽ có vận may.
Cả đời này Thịnh Tinh Hà cũng chỉ mới nhìn thấy cầu vồng có một lần, khó trách vận may của mình vẫn luôn rất kém cỏi.
Lúc ấy Hạ Kỳ Niên nói, sau này tôi sẽ mặc cầu vồng lên người, mỗi lúc anh nhìn thấy tôi thì cũng như nhìn thấy cầu vồng.
Bây giờ anh mới biết những lời Hạ Kỳ Niên nói lúc ấy không phải là chỉ nói đùa rồi thôi.
"Anh ơi! Em có tin tốt cho anh đây, đoán xem là gì nào." Gương mặt Hạ Kỳ Niên tràn đầy sức sống, tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Thịnh Tinh Hà không cần suy nghĩ đã nói ngay: "Sắp vào đội tuyển quốc gia rồi."
"Làm sao anh biết?" Hạ Kỳ Niên ngẩn người.
"Anh thật thông minh."
"Ngoại trừ chuyện này thì còn có thể là chuyện gì nữa chứ." Thịnh Tinh Hà cười cười.
"Đại khái thì lúc nào tới đây, anh xem xem có thời gian đi đón em hay không."
"Còn chưa xác định, vừa mới điền xong một ít tư liệu bản thân thôi, chủ nhiệm Tôn nói sẽ rất nhanh." Hạ Kỳ Niên mặt mày hớn hở nói, đi đường cũng hơi nhảy nhót, cảm xúc hưng phấn ấy xuyên thấu qua mạng không dây truyền qua Thịnh Tinh Hà bên này, quét sạch hết sương mù đi.
Vừa nghĩ đến lập tức sẽ có người đồng hành thì những ngày khổ sở cũng không còn khó khăn như vậy nữa.
Thịnh Tinh Hà vô cùng chờ mong ngày Hạ Kỳ Niên đến đội điền kinh, mỗi đêm đều phải gửi tin nhắn qua xác nhận thời gian.
Trò chuyện video đã trở thành môn bắt buộc của họ vào mỗi tối.
Ban đầu chỉ tán gẫu đến rạng sáng rồi lưu luyến cúp điện thoại, sau đó thì dứt khoát ghim sạc, đặt điện thoại di động bên gối nghe tiếng hô hấp của đối phương mà ngủ.
Đương nhiên, trong lúc đó Hạ Kỳ Niên còn mở khóa kỹ năng mới như Phone Sex, chuyên môn đổi qua một loại giọng trầm thấp khác rồi bắt chước giọng điệu của cảnh sát ra lệnh anh cởi quần ra.
Phóng túng ơi là phóng túng.
Buổi tối chơi thì rất hưng phấn nhưng tới ban ngày hồi tưởng lại thì lại cảm thấy cực kì xấu hổ.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy Hạ Kỳ Niên nên đi làm diễn viên lồng tiếng cho phim truyền hình, công nhận âm thanh khi chuyển đổi rất liền mạch, nhưng vừa nghĩ đến chuyện người khác cũng sẽ nghe thấy giọng nói của cậu gì gì đó thì lại khó chịu.
Vẫn nên âm thầm hưởng dụng một mình là được rồi.
Tháng tư cỏ mọc