Editor: Ngao
Ngày edit: 19/08/2023
Vân Lương không thể động đậy, chỉ cảm thấy trên người nặng trĩu, hơn nữa cảm giác này hết sức quen thuộc, làm cậu không khỏi nhớ tới người đàn ông vừa mới vừa cách biệt không lâu kia.
Cậu nghĩ thầm, trách không được cậu cảm thấy hành vi hình thức người nọ rất quen thuộc, hóa ra là giống rắn a.
Nghĩ vậy, cậu không khỏi trìu mến mà sờ sờ lớp vảy bóng loáng trên đầu mãng xà trên. Lớn đến như vậy lần đầu tiên cậu cùng loài rắn tiếp xúc thân mật, đừng nhìn trên mặt cậu không hiện bất kì cảm xúc nào, kỳ thật trong lòng gấu trúc nhỏ đã bắt đầu hưng phấn mà lăn qua lăn lại.
Cậu thực bình tĩnh, ngoài tấm kính Trường Vinh lại có chút không yên tâm: "Tình huống hiện tại là như thế nào a, mãng xà kia liền cuốn lấy A Lương không bỏ như vậy? Chris tiên sinh, chúng ta có phải nên vọt vào đem A Lương cứu ra hay không?"
Chris: "......"
Ông kỳ dị mà nhìn Trường Vinh liếc mắt một cái, nói: "Không cần thiết, nó sẽ không thương tổn cậu ta."
Tuy rằng nói như vậy, Ông vẫn đi vào phòng triển lãm, đến gần rồi bởi vì "Bất kham gánh nặng", thiếu niên không thể không dựa ở trên núi giả.
"Điện hạ...... Điện hạ?" Chris tới gần đầu mãng xà, trong ánh mắt tò mò của thiếu niên mà nói.
Sau một lúc lâu, mãng xà mới mở to mắt, dùng tốc độ thong thả từ trên người Vân Lương bò xuống dưới.
Vân Lương nhịn không được hỏi: "điện hạ" là tên của nó sao?"
Chris gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu cũng có thể xưng hô với nó như vậy."
Cự mãng nghe vậy chậm rì rì mà quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Vân Lương tán dương, "Tên này thực đặc biệt a, nhưng lại cảm giác cùng khí chất của nó thực phù hợp."
Tuy rằng cự mãng thoạt nhìn thập phần lười nhác, khi ngủ cuộn người lại giống như một cục đá lạnh băng, khả năng cảm nhận được sự tồn tại của nó là bằng không, nhưng khi nó di chuyển, trên người lại có một loại khí thế bức người, khí phách lại uy nghiêm, người khác căn bản không dám đối đầu với nó.
Tựa như vài vị tuyển thủ vừa rồi, bị nó nhìn thoáng qua liền bại trận, xám xịt rời đi, không phải bởi vì tố chất tâm lý bọn họ quá kém, mà là bởi vì áp lực mà cự mãng gây ra thật sự quá mạnh mẽ.
Vân Lương đi theo sau Chris, vừa muốn cất bước rời đi, đột nhiên cảm giác trên đùi truyền đến một lực cản, cúi đầu vừa thấy, cái đuôi cự mãng màu đen xuất hiện ở giữa tầm mắt cậu, cuốn lấy mắt cá chân cậu không bỏ.
Vân Lương: "......"
Chris: "......"
Từ sau khi tiểu thái tử thú hóa, hình như càng thích dựa vào bản năng mà làm việc thì phải.
Vân Lương không nhịn được mà bật cười, cậu ngồi xổm xuống sờ đầu cự mãng, nhẹ nhàng nói: "Làm sao vậy, không nỡ để anh đi sao?"
Đôi mắt vàng kim phản chiếu hình ảnh thiếu niên đang nở nụ cười ấm áp, nó nghe được lời cậu nói: "Em nhất định phải ngoan nha, anh còn có việc nhất định phải đi, nhưng rất nhanh anh sẽ quay lại với em, đến lúc đó sẽ mang cho em bánh quy nhỏ được không?"
Vân Lương ngày trước thường xuyên chiếu cố con non, đối với việc trấn an mấy đứa nhỏ rất có kinh nghiệm. Đừng nhìn hình thể cự mãng lớn như vậy, kỳ thật lần trước Vân Lương đọc qua cuốn sách nhỏ kia, ở tộc đàn nó vẫn là bảo bảo. Đối đãi tiểu bảo bảo, đương nhiên càng phải nhẹ nhàng kiên nhẫn.
—— Không biết dị chủng cùng động vật khác nhau như thế nào Vân Lương nghĩ.
Chris vốn định tiến lên, thấy một màn như vậy liền dừng bước chân, ánh mắt không khỏi nhu hòa vài phần.
Cự mãng chăm chú mà nhìn Vân Lương, đem nụ cười của thiếu niên cùng lời hứa hẹn khắc sâu trong đầu. Một lát sau, nó chậm rãi dời cái đuôi đi, rồi biến mất sau núi giả.
Vân Lương đi ra buồng tham quan, Trường Vinh nhanh chóng chạy đến, khẩn trương hỏi: "Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không? Tôi thấy mãng xà kia có lẽ nặng hơn một trăm cân đi? Eo cậu có đau không?"
Thậm chí còn muốn xốc quần áo cậu lên kiểm tra một lần.
Trong mắt hắn, thiếu niên này thân thể yếu ớt tiểu không chịu nổi sức nặng của cự mãng kia.
Vân Lương vội vàng đè tay Trường Vinh lại, nói: "Không có việc gì, kỳ thật sức lực tôi rất lớn, căn bản không có bị thương."
Trường Vinh bán tín bán nghi: "Được rồi, tôi tin cậu không bị thương. Nhưng mà sức lực rất lớn?"
Nói rồi hắn vươn tay, so đo tay của hai người, nhìn nhìn lại thiếu niên trắng trẻo, phảng phất làn da không có phơi nắng quá nhiều, lắc lắc đầu.
Vân Lương: "......"
—— không cần trông mặt mà bắt hình dong a!
Nhóm người cuối cùng đi tới khu chim muông.
Bên trong là hai con chim lớn có bộ lông vô cùng diễm lệ, đỉnh đâu chúng có cọng lông dài mà phiêu dật, thoạt nhìn mười phần ưu nhã.
Chẳng qua cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Vân Lương đứng ở ngoài tấm kính đánh giá chúng nó, đột nhiên một con trong đó từ trên đầu cành bay xuống dưới, múa may cánh chạy vội tới vị trí cậu đứng, đầu dựa sát vào mặt kính, khiến mặt đều trở nên có chút biến dạng.
"......"
Vân Lương thề, cậu tuyệt đối thấy được ghét bỏ trong ánh mắt một con chim khác.
Cách đó không xa La Ương thấy một màn như vậy, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Vì sao cậu ta lại được động vật hoan nghênh như vậy? Không lẽ là phun thuốc thu hút đi?"
Chẳng qua hắn cũng biết chuyện này không có khả năng, tiết mục tổ là không để loại chuyện như này xảy ra, không khỏi oán hận mà mím môi.
"Ha ha, con chim này cũng thật có ý tứ! Nó giống như nhận thức cậu!" Bên này, Trường Vinh mừng rỡ không được.
Hắn nhìn thấy ở bên kia tấm kính, con chim này theo ánh mắt Vân Lương mà lắc lắc đuôi, còn vẫy cánh, dường như là đang chào hỏi, chỉ cảm thấy đặc biệt.
"Con chim này quá cẩn thận!" Hắn lặp lại nói, "Tôi như thế nào không rút trúng nó!"
Trường Vinh cảm thấy mình ở cùng nó nhất định sẽ không tệ.
"Bọn nó...... Là rất giống." Vân Lương nhịn không được nói.
—— Giống nhau đều là hai.
Trường Vinh không nghe ra ý nghĩa trong lời nói của cậu, còn đang hứng thú bừng bừng mà nhìn chim đâu.
Mà bên kia đã có tuyển thủ chuẩn bị tiến vào buồng tham quan, La Ương là người đầu tiên đi vào của tổ tám, hắn nhìn hai người liếc mắt một cái, hỏi: "Chris tiên sinh, bọn họ căn bản không phải thành viên tổ tám, đây có tính là quấy nhiễu đối với tuyển thủ không?"
Trường Vinh nghe thấy được, lớn tiếng trả lời: "Đương nhiên không tính! Tất cả mọi người đều thấy, chúng ta căn bản không có trêu chọc nó, là nó tự mình bay lại đây!"
Hắn liếc La Ương liếc mắt một cái: "Có người tại sao lại nhìn chằm chằm người khác, không tự nhìn xem bản thân vì sao lại không được động vật yêu thích?"
La Ương căn bản không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía Chris, Chris nhàn nhạt mà nói: "Không tính."
"Được, ta đã biết." Nghe vậy ánh mắt La Ương tối sầm lại, xoay người đi vào buồng tham quan.
Mọi người xem một màn này thật sự có điểm quen thuộc, bởi vì hắn tựa như Vân Lương mới vừa rồi giống nhau, cái gì cũng chưa lấy, lập tức đi vào.
Trường Vinh nhịn không được nhìn