Chương có nội dung bằng hình ảnh
Editor: Ngao
Ngày edit: 21/08/2023
Người du hành thời không là sau tai kiếp lớn của tinh hệ Trường Hà thì đến, sau khi cư dân mới của tinh cầu Trường Hà Tinh dời vào không lâu.
Nền văn minh bọn họ cao cấp hơn rất nhiều, có thể tự nhiên mà qua lại ở rất nhiều thế giới, năng lực cường đại, thậm chí xuyên được qua thời gian. Bọn họ không có chỗ ở cố định, cả đời đều phiêu bạt ở rất nhiều thời không, ở trong vũ trụ rất có danh tiếng.
Người du hành thời không sau khi vào tinh hệ Trường Hà, mang đến cho người tinh cầu Trường Hà khoa học kỹ thuật mới, cũng nói lên sự hiểu biết của người du hành ngoài thời không. Thư viện trung ương đến nay còn lưu giữ sử dụng một loạt thư tịch ghi chép lời nói hành động của người du hành thời không, trong đó liền có ghi chép về gấu trúc.
Người du hành thời không cũng nuôi một con gấu trúc, trên tập tranh đó là hình ảnh người nọ ôm gấu trúc, giơ lên móng vuốt mập của gấu trúc cùng mọi người chào hỏi, trên bản vẽ là hình ảnh hắc bạch hùng vô tội mà nhìn về phía trước, bộ dáng tròn vo bụ bẫm lại có một loại mị lực khôn kể.
Người du hành thời không nói, ở trong cùng một trục thời không có vô số thế giới, nhưng gấu trúc đều được xưng là động vật "Quốc bảo", có nguyện lực ở vô số thế giới thêm vào, tự nhiên không giống bình thường.
Y Liên cũng không biết cái gì "Quốc bảo", "Nguyện lực", lúc trước cô chỉ ở trên tập tranh nhìn thấy gấu trúc, chân chính ở trong hiện thực nhìn đến loại sinh vật trong truyền thuyết này, tâm tình tự nhiên là vô cùng kích động.
Cùng hình ảnh trên tập tranh so sánh, cô nhìn thấy gấu trúc càng thêm tươi sống sinh động, thân hình đáng yêu quả thực khiến cho người hô hấp chậm lại—— nếu không phải phía trước có cái bàn chống đỡ, cô khẳng định không thể khống chế muốn nhào qua đi.
Gần mấy ngàn năm tới, theo tinh hệ Trường Hà phát triển, số lượng dị chủng cũng đang không ngừng gia tăng. Chỉ là một hình thái khác của dị chủng căn bản sẽ không chịu ảnh hưởng di truyền từ cha mẹ, có đôi khi còn sẽ xuất hiện sinh vật mới chưa bao giờ xuất hiện qua, biến hóa trong đó thật sự không có dấu vết để tìm.
Y Liên nhớ lại thời điểm khảo hạch, đột nhiên liền hiểu rõ chần chờ khi thiếu niên bị yêu cầu hiện ra nguyên hình —— có khả năng thiếu niên đoán trước khi bọn họ nhìn thấy nguyên hình của cậu, sẽ có biểu hiện kích động như thế nào.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, khóe môi tươi cười của cô đột ngột biến mất, hỏi: "Đường Đốn đi đâu?"
Đôi mắt đồng nghiệp gắt gao dính vào video, nghe vậy không chút để ý mà nói: "Đường Đốn? Không nhìn thấy anh ta, khả năng có việc đi ra ngoài rồi."
Mày Y Liên nhíu chặt, cô còn muốn vì chuyện Đường Đốn làm khó dễ thiếu niên, giáp mặt hung hăng mắng anh ta một trận đâu.
Mà lúc này Đường Đốn đạng được Y Liên nhớ thương còn đang nói chuyện, hắn thấp giọng nói: "Tôi xác thật là theo cậu yêu cầu làm, nhưng mà không có biện pháp, ai kêu hình thái dị chủng của số 105 quá mức đặc thù, vậy mà là......"
Nói đến một nửa, nhớ tới "Lệnh cấm ngôn" của tổ tiết mục, hắn đột ngột mà ngậm miệng lại, nói sang chuyện khác nói: "Cho nên tôi thật sự không có biện pháp, cậu biết đấy, Chris mới là người có quyền lên tiếng nhất, hắn đều biểu hiện ra thiện cảm đối với số105, tôi lại chọn ngược lại, chẳng lẽ sẽ không bị phát hiện là cố tình nhằm vào cậu ta sao?"
Hắn còn nói thêm: "Hơn nữa chuyện này không thể trách tôi, cậu cũng không nói cho tôi cậu ta có thiên phú ca hát như vậy, cậu không phải nói cậu ta chính là cái bao cỏ, Chris người này luôn luôn coi trọng thực lực, sẽ chướng mắt cậu ta sao?"
Đem trách nhiệm trốn tránh đến không còn một mảnh, Đường Đốn kết thúc cuộc gọi, lắc lắc đầu: Hắn lúc trước giúp La Ương, nhưng hoàn toàn là xem ở mặt mũi anh cậu ta, nhưng so sánh thủ đoạn với anh trai, tâm cơ thủ đoạn La Ương thật sự là kém quá xa.
Hơn nữa so với mặt mũi anh cậu ta, Đường Đốn khẳng định càng coi trọng tiết mục này, mánh lới dị chủng gấu trúc lớn như vậy, lúc trước không biết còn tốt, hiện tại đã biết, sao có thể đào thải số 105, thậm chí hắn còn muốn thúc giục phía pháp vụ nhanh chóng soạn xong hợp đồng mới.
Nghĩ như vậy, hắc bạch hùng tròn vo lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu hắn, Đường Đốn đứng tại chỗ, sau một lúc lâu, lộ ra một nụ cười say mê giống đồng nghiệp không khác chút nào.
Vân Lương còn không biết nguyên hình của cậu khiến cho tinh thần của rất nhiều người không thể tập trung, cậu nhớ tới lời hứa với cự mãng, từ trên sô pha bò dậy, hướng phòng bếp đi đến.
Vừa đi cậu vừa nghĩ, phúc lợi của công nhân ở Phồn Tinh thật sự không tệ nha, phòng ở thật sự thực rộng lớn, tất cả phương tiện đầy đủ hết, kéo ra quầy để thực phẩm, bên trong chỉnh chỉnh tề tề mà bày các loại thịt cùng rau dưa trái cây, có thể thấy được người bày trí căn phòng thật sự thực dụng tâm.
Cậu còn ở trên giá áo tìm được một cái tạp dề, thêu đóa hoa nhỏ hồng nhạt, tạp dề mặc ở trên người gấu trúc lập tức nhiều vài phần hơi thở không thực, Vân Lương mở quyển sách nhỏ kia ra, bên trên ghi lại giác võng cự mãng là một loại động vật ăn tạp, thực đơn nhiều mà tạp, trên cơ bản không có thực phẩm yêu cầu ăn kiêng nào, không khỏi có chút ngậm ngùi.
Ở thế giới ban đầu của cậu, độ tiếp thu của động vật đối với đồ ăn nhân loại không cao như này, đại khái là bởi vì bên trong đồ ăn bỏ thêm quá nhiều chất phụ gia?
Chẳng qua không có ăn kiêng càng lợi cho cậu phát huy.
Vân Lương thản nhiên mà ngâm một khúc không đầu không đuôi, nhào xong cục bột, đem nó một đám nặn thành hình dạng thỏ con, nai con, linh dương nhỏ, cuối cùng ở mặt ngoài quét lên một tầng dầu thực vật, sau đó đem bánh quy động vật nhỏ đưa vào lò nướng.
Cậu nghĩ, may mắn đồ làm bếp nơi này nhìn qua cùng ngày trước cậu dùng cũng không quá khác biệt, bằng không cậu liền phải nghiên cứu hướng dẫn sử dụng một lúc lâu.
Không nghĩ tới đây là bởi vì các loại công cụ ở tinh cầu Bạch Diệu luôn theo hướng phục cổ, ở những tinh cầu khác, các phòng bếp đều giống nhau có người máy đầu bếp hoặc là có máy móc cánh tay hỗ trợ, chủ nhân chỉ cần tự nói chính mình muốn ăn món gì là được.
Bánh quy sau khi nướng xong chờ nguội, Vân Lương liền cẩn thận mà đem chúng nó cất vào hộp. Lần này thành phẩm vô cùng thành công, bánh quy không có biến dạng cũng không có rạn nứt, mặt ngoài vàng ruộm, nhìn qua vô cùng mê người.
Lúc này đã là tối tám giờ tối, Vân Lương chậm rãi duỗi người, đột nhiên nghe được có âm nhạc thanh từ phòng khách truyền đến, cậu đi qua xem, phát hiện là điện thoại trong phòng khách vang lên.
Cậu tiếp điện thoại, nghe được một giọng nam dễ nghe nói: "Vân Lương, ở lầu một có bưu phẩm của cậu."
Sau đó liền cúp máy, Vân Lương có chút nghi hoặc, ai sẽ gửi bưu phẩm cho cậu chứ?
Lòng mang nghi hoặc như vậy, Vân Lương đi xuống lầu một, gặp được Tuyết Vi trong miệng Chris.
Một cái tên nữ tính tràn ngập nhu mỹ như, người sở hữu lại là một người nam tính không hơn không kém, thấy nhiều người tới đối với hắn tên kinh ngạc, Tuyết Vi cười nói: "Như thế nào, kinh ngạc như vậy sao? Người tinh cầu Tara chúng tôi chính là như vậy, đều là căn cứ hình thái dị chủng mà đặt tên mệnh danh."
Hình thái dị chủng của hắn đó là một gốc cây tường vi xinh đẹp.
Chuyện tương tự như vậy ở trên tinh cầu Tara cũng thường thấy, nổi tiếng nhất vẫn là một cô gái tên là Thiết Chùy, hình thái dị chủng của cô lại là một cây thiết chùy.
Vân Lương tưởng tượng một chút, cảm thấy hình ảnh có chút "Mỹ lệ".
Tuyết Vi lấy ra một cái bưu phẩm, nói: "Một người tên là "Lận