Rõ ràng biểu tình cùng lời nói của Lăng Dương đã bán đứng hắn không tin lời Giang Âm nói
Lăng Dương nghĩ nghĩ, cẩn thận tìm từ khen ngợi: "Công nhận trí tưởng tượng của cậu rất phong phú, miêu tả việc này hay lắm, rất có phong cách phóng đại"
Giang Âm: "...." Có cái *beep* mà trí tưởng tượng của cậu bay bổng á? Không phải dựng chuyện đâu mà, rõ ràng cậu nói hoàn toàn là sự thật hết đó!
Giang Âm dở khóc dở cười, cảm thấy bản thân không thể trách Lăng Dương không tin được, đổi lại là cậu của một năm về trước, căn bản cũng sẽ không tin chuyện mọi người không phân một chút chú ý nào khác ngoài để tâm đến dung mạo cậu.
Lần đầu tiên cậu biết chuyện, cậu còn nghĩ đầu óc của người nói chuyện này có cái hố to đùng nữa kìa
"Tôi nói thật!" Giang Âm nhắc lại
Đồ ăn được dọn lên, bày gọn trước mặt bọn họ
"Rồi, rồi, trong lòng tôi cậu là đẹp nhất, cậu không cần để ý bề ngoài của mình đến vậy nữa" Lăng Dương nói thêm
Giang Âm cảm thấy bên tai nóng lên, trừng mắt nhìn Lăng Dương một cái
Lăng Dương còn chưa thấy mặt thật của cậu, sao biết đẹp? Rõ ràng chỉ biết nịnh thôi!
Lăng Dương thì thầm vài câu với cậu phục vụ vừa bưng đồ, người nọ rời đi, lát sau lại quay trở về, cầm trên tay một đôi đũa, đặt trước mặt Giang Âm
Giang Âm nhìn bò bít tết mình gọi, rồi nhìn đôi đũa trên bàn, nhìn vẻ mặt lo lắng bí ẩn của Lăng Dương, bất lực nói: "...Cậu sợ tôi không biết dùng dao với nĩa à?"
Vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Dương không giống giả bộ: "Cái gì mà dao với nĩa, ăn bò là phải dùng đũa. Tôi nói thiệt, mấy người dùng dao nĩa ăn như trên TV toàn là bọn nhà giàu mới nổi hết"
Giang Âm: "...." Rốt cuộc hình tượng của cậu trong lòng Lăng Dương là như thế nào, hắn nghĩ cậu là tên ngốc à, nói mấy câu vậy mà muốn cậu tin
Giang Âm coi như đã hiểu, bởi vì phong cách ăn mặc của cậu, Lăng Dương coi như đã hiểu lầm rằng cậu là nhóc nghèo khổ ít tiếp xúc việc đời, cho nên mới lúc nào cũng hành động như vậy để chiếu cố lòng tự trọng của bé đáng thương như cậu
Giang Âm nhìn dĩa bò bít tết sang trọng, không nói rõ suy nghĩ trong lòng mình, cậu cầm đôi đũa chọc vào phần bò, kẹp lên cắn một miếng
Đây là lần đầu tiên Giang Âm ăn bò bít tết kiểu như vậy, trước ánh mắt từ ái của Lăng Dương cậu vội cắn miếng rồi buông xuống: "Ăn như thế thì mệt quá, thôi vẫn nên để tôi dùng dao cắt thì....."
Còn chưa dứt lời, dĩa bò chốc đã bị lấy đi mất, Lăng Dương đang dùng dao giúp cậu cắt từng lát thịt
Giang Âm ngây người một lúc, không thể tưởng tượng nhìn Lăng Dương
....Quao, sao lại không làm dáng làm kiêu chút nào vậy! Thiệt là chàng trai nhà giàu bình dị ấm áp mà T^T
Giang Âm khiếp sợ nói: "Lăng Dương, cậu cũng thường xuyên giúp bạn mình cắt thịt bò sao?"
"Sao phải giúp, bọn họ không có tay à?" Lăng Dương nhăn mi lại
"Ơ?" Giang Âm sửng sốt, cậu nhìn xem tay của mình "Tôi cũng có tay"
Lăng Dương: "....."
Mắt thấy Lăng Dương sắp sa vào xấu hổ không thể tự thoát, Giang Âm vui vẻ hớn hở ngậm miệng
Cậu đương nhiên biết, mình và Lăng Dương là bạn thân thân nhất, sao có thể so với người khác được
.....Đã là bạn siêu tốt, cậu có nên tháo kính xuống làm Lăng Dương nhìn dung mạo thật hay không? Muốn chứng minh lời cậu nói là thật hay giả thì đơn giản, chỉ cần gỡ kính, tẩy trang, vén tóc là dễ dàng chứng minh rồi
Giang Âm đẩy đẩy kính, trái tim đập liên hồi
Quái lạ, cậu chỉ muốn tự hỏi bản thân có nên tháo kính hay không, cớ sao còn khẩn trương hơn cả lúc nhập học!
.....Sao lúc trước cậu lại muốn giấu kĩ bản thân mình, không cho Lăng Dương thấy nhỉ? Thời gian qua lâu rồi, chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ nguyên nhân
Giang Âm gãi gãi mặt, tận lực làm chính mình bình tĩnh trở lại. Vì giảm bớt cảm xúc khẩn trương, cậu bật điện thoại, phát hiện nhóm lớp cấp ba đang điên cuồng spam tin nhắn
Giang Âm mở ra xem, phát hiện là Vạn Hạ gửi một đoạn clip quay cậu lúc đang biểu diễn vào nhóm, hiện tại trong group một mảnh kinh sợ
"Nghe hay lắm lắm luôn! Cả lời và giọng đều tuyệt vời!"
"??? Giọng của Giang Âm hay vậy luôn à? Lúc trước tui đã làm gì, sao lại không tập trung nghe hát chứ, tiếc như mất một tram triệu luôn"
"+1"
"+2, huhuhu, trước kia được nghe hát trực tiếp sao không chú ý nghe? Lúc đó tui đang làm gì vậy?"
"Hi hi hi, bọn các cậu xem mặt của Giang Âm chứ gì, nói cứ như nếu được quay lại là mấy người sẽ tập trung nghe hát không bằng"
"Tui đang tưởng tượng hình ảnh Giang Âm lấy dung mạo thật hát bài này...Tui rất cố gắng mới thẳng lại, giờ tưởng tượng xong cong nữa rồi"
"An hem của tui, cậu chỉ mới thầm thương một cậu trai duy nhất thui mà, tính đi tính lại vẫn được xem là thẳng nam, yên tâm"
"Thẳng? Thắng giống vậy à? Nhangmuỗi.jpg"
Đọc mấy tin nhắn này, Giang Âm có chút sửng sốt, nhớ lại trước đây Liên Thắng từng nói với cậu
Không ai thấy dung mạo cậu mà không sinh ra tâm tư khác với cậu
Lăng Dương là do trước giờ chưa thấy bản thân cậu thật sự trông như thế nào, nên hai bọn họ mới trở thành bạn bè thân thiết nhất. Lỡ đâu cậu cho hắn xem mặt, Lăng Dương cũng bởi vậy sinh ra tâm tư không nên có thì làm sao?
Giang Âm nhíu mày, vẻ mặt như có mồi thù sâu nặng mà trầm tư
Lăng Dương là thẳng, mà đang thẳng tự nhiên lại vì dung mạo mà cong, loại tâm tình này cậu không dám tưởng tượng, không chừng tam quan Lăng Dương cũng theo đó mà xảy ra thay đổi lớn
Thay đổi tốt hay xấu ai cũng không biết được
Giang Âm tinh tế cân nhắc kĩ, cảm thấy lỡ như Lăng Dương vì dung mạo mà thích cậu cũng tạm chấp nhận được, cậu vẫn có thể dẫn Lăng Dương đi về đúng đường. Trường hợp xấu nhất là Lăng Dương không chấp nhận bản thân mình từ thẳng thành cong, suy nghĩ nhiều rồi luẩn quẩn trong lòng mới đáng nói
Giang Âm bị chính mình doạ ra một thân mồ hôi lạnh vì bản thân lúc nãy chưa suy nghĩ kĩ đã ra quyết định
Lăng Dương cắt xong bò bít tết, thấy Giang Âm còn đang trầm tư suy nghĩ, liền trực tiếp động thụ ghim một lát bò đưa đến miệng cậu
"Đang nghĩ gì vậy?" Lăng Dương hỏi
Giang Âm nhìn Lăng Dương, thử thăm dò hỏi: "Lăng Dương, nếu cậu đã là thẳng nam rồi, lại đột nhiên phát hiện mình cong chỉ vì một gương mặt, còn sinh ra chút hứng thú ở phương diện nào đó, cậu có nghĩ quẩn trong lòng không?"
"Tôi là cái đứa chỉ vì