Mẹ Lăng Dương nhìn về phía Giang Âm, mặt vẫn mỉm cười, chỉ là đáy mắt mang theo chút đánh giá, tầm mắt đảo qua quần áo và mặt của cậu
Giang Âm không biết vì sao, trong đầu cậu tự nhiên lại nhảy số nhớ lại cảnh lúc mấy bà mẹ chồng hào môn hẹn con dâu tiểu bạch là nữ chính ra một chỗ, rồi ném một tờ chi phiếu cho nàng, hung tợn nói: "Cô không xứng với con tôi, cầm 500 vạn rồi lập tức rời khỏi con trai của tôi!"
Giang Âm rùng mình, vội đuổi hình ảnh này ra khỏi óc. Chưa nói đến chuyện cậu có phải nữ chính ngôn tình hay không, lại nói 500 vạn cũng không nhiều, mới có 500 vạn đã đòi đuổi người khác đi tất nhiên là không có hiệu quả
Giang Âm đứng lên giải thích: "Dì, dì đừng hiểu lầm, con cùng với Lăng Dương vốn là bạn thôi, hôm nay là lần đầu tiên con đứng nhất, Lăng Dương mới mời con tới đây dùng bữa"
"Vậy à" mẹ Lăng cười hiền lành nói: "Nếu là tiệc chúc mừng giữa bạn bè với nhau, vậy cho tụi cô tham gia tâm sự với được không? Càng đông thì càng vui nè"
Giang Âm đương nhiên không từ chối, chỉ là biểu tình Lăng Dương rõ ràng hạ xuống, hắn thoạt nhìn rất không cao hứng
Thêm hai chiếc ghế được mang đến, bốn người ngồi quanh bàn
Mẹ Lăng Dương cười nói: "Bạn học, con làm sao quen biết với Lăng Dương được vậy? Cái thằng nhóc này tính tình khó chịu như vậy, có thể kết thêm được bạn mới thật không dễ mà"
Giang Âm cũng không biết có phải bản thân cậu quá khẩn trương không, mà lúc nào cũng có cảm giác lời nói mẹ Lăng Dương luôn có ẩn ý, giống như nói cậu dựa trăm phương ngàn kế bám dính Lăng Dương mới được làm bạn với hắn, chứ hắn không đời nào làm bạn với người như cậu
Bất quá cũng không khó hiểu, nhà Lăng Dương vừa có quyền vừa có tiền, đề phòng những người mang ý xấu một chút cũng là dễ hiểu
Giang Âm thành thật trả lời: "Là do chúng con sống cùng phòng ký túc xá ạ, vậy nên cả hai mới dễ quen thân với nhau"
"Cùng phòng...con là..." mẹ Lăng Dương sửng sốt, nhìn Giang Âm: "Con là..."
Lăng Bạch kích động nói tiếp: "Là siêu anh hùng không quan tâm đến an toàn của mình, một thân một mình xông vào đầm rồng hang hổ giải cứu Lăng Dương đang bất tỉnh vì rượu, hơn nữa còn đánh một trận với Tiêu Tuyền vì tên đó dám quấy rối Lăng Dương đúng không?"
Giang Âm: "Dạ?"
Sao chuyện này nghe quen tai vậy, là nói tới việc hôm đó có cái tên chuốc say Lăng Dương mà chưa kịp làm gì đã bị cậu tẩn cho trận đó sao? Mà sao lại dùng từ siêu anh hùng, không quan tâm bản thân, đầm rồng hang hổ, mấy từ này quá cao siêu rồi?
"Đúng vậy, là cậu ấy, là cái người mà con nói với mẹ đó" Lăng Dương nhanh chóng nói tiếp, biểu tình vừa cảm kích vừa bi thương, hàng mi đen nhánh buông xuống, đáy mắt có hơi nước loé qua "Lúc trước cậu ấy đón con, một thân một mình tìm từng phòng, cậu ấy còn chưa bao giờ đi đến mấy chỗ như vậy, nên bị mấy người đó khó xử đủ kiểu mà còn không từ bỏ. Nếu cậu ấy lại đến trễ thêm vài giây, con không chừng đã bị đả kích, bị trầm cảm rồi"
Giang Âm: "....???"
Chờ, chờ một chút, nói gì vậy? là hình ảnh do Lăng Dương tự ảo tưởng ra à? Rõ ràng hắn có chịu chút thiệt thòi nào đâu. Hơn nữa lúc cậu đến, Lăng Dương vẫn còn sức tung tăng nhảy nhót mà, còn muốn đánh người nữa cơ!
Giang Âm thậm chí còn không phân biệt được hiện tại là Lăng Dương đang nói thật hay đang diễn kịch, nếu là diễn, thì kỹ thuật quả thực siêu quần quá rồi, trách không được theo khoa biểu diễn
Mẹ Lăng Dương kinh hô một tiếng, nắm tay Giang Âm: "Ôi con ơi, có bị thương chỗ nào không con?"
Giang Âm lúng túng nói: "Dạ không ạ, con khoẻ lắm, dì không cần lo đâu ạ"
Mẹ Lăng vỗ vỗ mu bàn tay, ôn nhu liếc cậu một cái, tiếp theo trợn mắt nhìn Lăng Dương: "Lăng Dương, sao con lại như vậy, không phải mẹ nói còn phải báo đáp ân nhân cho kĩ rồi sao? Con cứ vậy mà mời bàn ấy ăn một bữa thôi à? Chuyện khác thì sao?"
Lăng Dương cúi đầu nghe mẹ mắng, không phản kháng
Giang Âm có ý đồ giải thích vài lần, lúc nào cũng bị Lăng Dương kịp thời ngăn lại, thoáng nói thêm mấy câu, càng nói càng khiến Giang Âm trở thành bông hoa trắng lương thiện làm việc tốt không cần trả ơn
Giang Âm: "....."
Cậu hiểu rồi, Lăng Dương rõ ràng sợ người nhà không cho hai bọn họ chơi với nhau, cho nên diễn lót đường cho cậu
Lòng Giang Âm mềm xuống, cậu nhìn Lăng Dương một cái, rốt cuộc ngậm miệng, không nói thêm lời nào nữa
Trong lúc mẹ Lăng còn đang dạy dỗ, điện thoại Lăng Dương có reo vài lần, lần nào hắn cũng ấn tắt nhưng người nào đó vẫn kiên trì gọi tiếp
Lăng Dương nhìn mẹ, mẹ Lăng không nói nữa, lạnh lùng bảo: "Người trong công ty tìm con, con xem mẹ làm gì, sợ mẹ không cho con nói chuyện à?"
Lăng Dương đứng lên, có vẻ không yên tâm kéo kéo Giang Âm, nghiêm túc nói: "Cậu đi cùng với tôi nha?"
Giang Âm: "......Tôi đi chi" nghe điện thoại mà còn muốn cậu đi chung
Mẹ Lăng Dương tức đến cười: "Cần gì phải làm vậy, là sợ mẹ ăn hiếp bạn con à? Bộ con xem nhiều phim truyền hình quá rồi à, cho rằng mẹ sẽ cho bạn con 500 vạn rồi kêu cậu ấy tuyệt giao với con sao?"
Lăng Dương không đáp lại, hắn cầm di động bước đi, cứ mỗi hai bước lại quay đầu nhìn một lần, hiển nhiên là lo lắng đến sốt ruột
"Thằng nhóc thúi" mẹ Lăng Dương nhìn bóng dánh hắn chửi nhỏ một tiếng, quay đầu lại nhìn Giang Âm
Giang Âm thẳng thắn sống lưng, tự nhiên lại khẩn trương lên
"Bạn học nhỏ à, con tên là Giang Âm đúng không?" mẹ Lăng hỏi
Giang Âm gật gật đầu
Mẹ Lăng kéo tay Giang Âm nói: "Con cứu Lăng Dương một lần, dì rất cảm ơn con" Nàng nhìn quần áo Giang Âm mặc, hơi thở dài "Con đi chỗ đó tìm nó, thật là phiền cho con. Lăng Dương khẳng định không báo đáp ơn con đàng hoàng, là tính nó không biết nghĩ chu toàn, con yên tâm, lúc về dì lập tức mắng nó cho con"
Giang Âm sửng sốt, đang muốn nói gì đó, liền thấy mẹ Lăng liếc nhìn Lăng Bạch một cái, Lăng Bạch ngầm hiểu, mở túi xách ra, móc từ bên trong một chiếc thẻ
Mẹ Lăng vỗ vỗ mu bàn tay Giang Âm, ôn nhu nói: "Cậu bé tốt bụng, bên trong có một ít tiền, coi như là dì cảm ơn con, con cầm lấy, rồi mua cho mình vài bộ đồ nha"
Giang Âm thực cảm động, nhưng cậu không thể nhận lấy số tiền này được, nếu không cậu sẽ cảm thấy mối quan hệ của cậu và Lăng Dương sẽ biến chất mất
Giang Âm lắc đầu nói: "Dì ơi, giữa bạn bè với nhau thì giúp đỡ là chuyện thường thôi mà, con không thể nhận được"
Mẹ lăng lập tức sửa miệng: "Dì rất thích mấy người trẻ mà ưu tú như con đó, tiền này con cứ coi như tiền tài trợ của dì. Làm nhạc cũng cần nhiều vốn, nhạc cụ tốt một cái thôi