Lời của Không Minh biến thành dấu vết khắc sâu trong lòng của Lưu Lê, nàng không phải là người có tuệ căn thông minh, không có biện pháp hiểu hết lời nói của Không Minh. Nhưng cũng có thể hiểu được đôi chút rõ ràng, chính là chuyện về Thiên Tộc và ngọc tỷ truyền quốc kia. Khẽ vỗ nhẹ nửa tấm da dê trong ngực, Lưu Lê chắp hai tay trước ngực hướng về Không Minh kính trọng bái một cái, nói: "Lời của ngài ta cũng sẽ nhớ lấy, mặc dù không phải là rất hiểu. Có thể gặp ngài, để nhận những chỉ điểm giải thích rõ những nghi hoặc, thật sự là vinh hạnh của ta, đa tạ ngài."
"Chuyện này vốn không là gì, lão nạp là người xuất gia, chỉ điểm chuyện hồng trần mê man là bổn phận của lão nạp. Cũng là ngươi, nhất định phải cất giữ nửa tấm da dê kia thật cẩn thận. Thế tục hiểm ác, không được dễ dàng tin người khác. Ánh mắt, luôn có thể gạt người; lỗ tai, là mầm tai họa đứng đấu cũng có thể khích bác quan hệ giữa người với người. Thí chủ, ngươi cần phải trở về, chuyện lão nạp nên làm cũng đã hoàn thành, hôm nay cũng cần phải trở về." Không Minh cượi hòa ái, cũng mang ý đuổi khách.
"Đại sư, ngài đây là?" Lưu Lê bĩu môi, nhìn dần dần về hướng phía trước theo bản năng đi theo sau Không Minh. Chẳng qua là còn đi chưa được mấy bước, từ phía Không Minh phát ra âm thanh tiếng chuông Phật thật lớn vang dội chấn động làm Lưu Lê phải che lỗ tai ngồi chồm hổm trên mặt đất, yên lặng nhìn thân ảnh của hắn từ bên trong cánh rừng đào mà biến mất.
Không Minh rời đi, Lưu Lê thở dài, cùng Không Minh nói chuyện thời gian tuy không dài, nhưng đối với nàng như đã trải qua mấy thế kỷ, dài đến như vậy. Đứng lên, hướng căn nhà trúc đi đến, Lưu Lê phát hiện xuyên ra ngoài cánh cửa sổ người đang nhìn mình đã không phải là Trọng Yên Nhi, mà là một thân y phục nam nhân – Lăng Mỵ Như.
Lăng Mỵ Như? Lưu Lê cau mày, không biết nàng ta đã đứng bên cửa sổ được bao lâu, cũng không biết nàng có trông thấy cảnh tượng "hữu dụng" nào hay không. Không thể phủ nhận, Lưu Lê đối với Lăng Mỵ Như luôn tràn đầy tính cảnh giác, tuy nói nàng là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng là nàng ta cứu người cũng vì mục đích không đơn thuần. Đứng ở phía ngoài căn nhà trúc, đầu tiên là Trọng Yên Nhi từ trong căn nhà đi ra ngoài nghênh hướng Lưu Lê. Nàng cầm lấy tay của Lưu Lê cẩn thận đánh giá nàng, rốt cuộc phát hiện có cái gì đó không ổn, hỏi: "Khăn lụa kia đâu, còn không?
"Khăn lụa?" Lưu Lê có chút ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Không Minh kêu mình tháo khăn lụa trên cổ mình xuống, đều đang cùng nửa tấm da dê kia để ở trong ngực. Từ trong lòng móc ra cái khăn lụa kia, Trọng Yên Nhi túm lấy nó tự mình thay nàng quấn quanh trên cổ, ôn nhu nói: "Ngươi nha, ta biết người không muốn để cho người khác nhìn thấy thai ký của ngươi, nhưng ngươi không phải nên cẩn thận một chút sao? Nhìn thử xem, cũng tạm ổn rồi."
Chất giọng ôn nhu của Trọng Yên Nhi phát ra khí nóng phả vào gương mặt của Lưu Lê, kìm lòng không đậu nhắm trúng bàn tay nàng mà nắm lấy. Đáy mắt tràn đầy ý nghĩ, nói: "Yên Nhi, ngươi tại sao luôn đối xử với ta tốt như vậy? Ngươi không sợ sao, sợ sẽ không nhận được nửa điểm hồi báo từ ta sao? Yên Nhi!" Lưu Lê nói trắng ra mọi chuyện, hoàn toàn không để cho Trọng Yên Nhi có cơ hội để trả lời.
Nàng tiến thêm một bước, cánh tay vươn ra ôm lấy vòng eo không xương mềm mại của Trọng Yên Nhi, từng cơn gió thổi nhẹ qua, tấm thân mềm mại ở trong ngực này làm tan chảy đáy lòng của Lưu Lê, không thể chống lại những suy nghĩ không đúng đắn, làm Trọng Yên Nhi tự giác nhắm lại hai mắt, Lưu Lê đã không chống đỡ được nữa, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên hai cánh môi mềm mại trước mắt. Xúc cảm nhẵn nhụi, cánh môi chợt run rẩy, hương vị mát lạnh của cỏ cây ôm trọn không khí xung quanh hai người. Đầu lưỡi nhợt nhạt uốn lượn vài vòng bên ngoài cánh môi đối phương kéo theo vào sợi tơ tuyến, Trọng Yên Nhi khẽ hé mở đôi môi đỏ mộng, để cho đầu lưỡi kia chui vào khoang miệng của mình, chấp nhận câu dẫn lẫn kích thích. Đầu lưỡi, đợi chờ đã lâu, cuối cùng cũng được triền miên, ở trong không gian hẹp hòi kia, cùng ăn ý mà tấu lên màn vũ đạo hoàn toàn chỉ thuộc về cả hai người.
Hai người tất nhiên quên hết tất cả để hôn nhau, cũng hoàn toàn quên mất trong căn nhà trúc kia có ba người mang theo sắc mặt biến hóa vô cùng. Vị tiểu hòa thượng từ nhỏ đã ở trên núi dốc lòng tu Phật pháp, đối với chuyện này thực có chút khiếp sợ. Hắn chấp tay hành lễ, nhắm mắt mặc niệm Phật hiệu, không muốn để cho chuyện hồng trần mê loạn làm nhiễm bẩn bản tâm hướng Phật của mình.
Mà đứng ở cạnh cửa là Dương Phong tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía Lưu Lê, hắn ghen tỵ, thật sự ghen tỵ tại sao hắn đường đường là một chủ sự của Lại bộ, lại so ra kém hơn một tên bất nam bất nữ mặt trắng nhỏ kia; ghen tỵ tại sao hắn từng vung tay ném mạnh vạn lượng hoàng kim cũng không có cách nào làm Trọng Yên Nhi dành ra một khắc để hầu rượu, hôm nay cái tên mặt trắng nhỏ này lại không cần tốn nhiều sức lại mang theo mỹ nữ cùng đi du ngoạn, hơn nữa lại còn có một nụ hôn hẹn ước.
Lăng Mỵ Như mặc dù biết hai người các nàng quan hệ có chút mập mờ, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy. Nếu như không biết Lưu Lê là một nữ nhân thì thật sự đây là chuyện khá bình thường, nhưng nàng ngay từ đầu đã biết rõ giới tính của Lưu Lê. Bây giờ nhìn thấy hai nữ tử quên mất bản thân mà ôm hôn nhau, trong lòng Lăng Mỵ Như có loại cảm giác nói không ra lời, không phải là chán ghét, cũng không phải là hâm mộ. Chẳng qua là có loại mơ hồ kích động, mà nàng nhớ được rõ ràng mình chán ghét hai nữ tử ở bên nhau.
Không biết là người nào muốn phá vỡ phong cảnh liền vội vàng ho một tiếng, cắt đứt hai người đang kích tình ôm hôn nhau. Bốn cánh môi tách ra nhau, gương mặt Trọng Yên Nhi ửng đỏ một mảnh, trưng ra một tư thái tiểu nữ tử không biết phải làm sao đối mặt với mấy người đang đứng bên cạnh nhìn họ, không thể làm gì khác hơn là đem mặt chôn vào trong ngực của Lưu Lê, trái tim này, cứ là trái theo quy luật, loạn nhịp không ngừng.
Hai tay ôm lấy người trong ngực, Lưu Lê có chút hối hận với cử chỉ chưa suy nghĩ kỹ của mình, nàng giương mắt nhìn hướng về ba người đang đứng ở cửa phòng, mặt không biến sắc nói: "Để cho mọi người đứng ở chỗ này đợi thật sự ngại quá, ngôi miếu tự này cũng không gì để ngắm nhìn, không bằng chúng ta cùng trở về lữ quán? Nghỉ ngơi một chút, sau đó ngày mai lên đường về Lạc Tĩnh thành." Tần Hạo còn không biết mình cùng Trọng Yên Nhi đã trốn thoát, Lưu Lê không muốn để cho Tần Hạo lo lắng, dù sao các nàng cũng là bằng hữu, mặc dù đối với Tần Hạo chỉ có chút ít hảo cảm như vậy, nhưng hảo cảm này phi thường không dễ có.
"A, Lưu huynh thật sự để