Xe ngựa giống như ngày thường khoái lạc chạy trên đường, Trọng Yên Nhi từ trước đến nay không có thói quen quấy rầy cuộc nói chuyện của mọi người, chỉ để bàn tay cho Lưu Lê nắm lấy, vẫn duy trì trạng thái tươi cười dựa vào bả vai của nàng, lòng tràn đầy sự ngọt ngào thỏa mãn.
Lưu Lê thỉnh thoảng xoa xao bàn tay của Trọng Yên Nhi, nàng lười trả lời vấn đề của Lăng Mỵ Như, nếu như nhắc đến chuyện mà này chán ghét nhất từ khi xuyên qua đến nay thì chính là đối mặt với Lăng Mỵ Như, đặc biệt là đối mặt với ánh mắt dò xét của Lăng Mỵ Như, lúc nhìn vào ánh mắt đó hình như mang theo thiên thu vạn ý trong đó, lời nói hỏi ra cứ quanh co lòng vòng, quanh đi quẩn lại lại đem người ta rơi vào vòng bẫy của nàng ta.
"Làm sao? Lưu huynh quả nhiên là người nhỏ mọn, Như muội bất quá là muốn nhìn một chút vật đại sự tặng cho ngươi, cũng không phải không trả lại cho ngươi. Ngươi cứ như vậy trầm mặc không nói, ngay cả hỏi cũng không nguyện ý trả lời, thật sự có chút không tôn trọng Như muội a." Dương Phong đi theo Lăng Mỵ Như kẻ xướng người họa, hắn vốn dĩ đã không thích Lưu Lê, chỉ đợi có cơ hội liền nhất định đả kích nàng một phen.
"A, Ta chưa từng không tôn trọng nàng ta." Lưu Lê nhìn cặp mắt tràn đầy mị hoặc của Lăng Mỵ Như, nói: "Nếu Lăng cô nương đã gọi ta một tiếng Biểu ca, như vậy, ta sẽ có trách nhiệm nói cho ngươi biết một câu. Chính là, tò mò sẽ hại chết người. Người, điều quan trọng nhất không phải là nội tâm, mà là lòng hiếu kỳ." Nàng hướng Lăng Mỵ Như cười, nói đến như vậy thì nên tự hiểu lấy, nếu lại tiếp tục hỏi tiếp lại thật sự không còn ý nghĩa nữa.
Nghe xong lời nói của Lưu Lê, Lăng Mỵ Như quả thật không có tiếp tục hỏi tiếp. Nàng trầm mặc, nghiêng đầu nhìn thấy tay Lưu Lê đang nắm lấy bàn tay của Trọng Yên Nhi. Xe ngựa còn đang xóc nảy, Lăng Mỵ Như thân thể theo sự lay động của xe ngựa mà nghiêng trái nghiêng phải, nàng gợi lên một nụ cười rõ ràng, tản ra hơi thở nguy hiểm. Bỏ qua vẻ mất tự nhiên của loại tiểu thư khuê các kia, nàng giở trò trước mặt Trọng Yên Nhi cầm lấy cánh tay kia của Lưu Lê, nói: "Lời nói của Biểu ca, Mỵ Như chắc chắn sẽ nhớ ở trong lòng. Nên biết rằng, Mỵ Như thích nhất, chính là Biểu ca a."
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi phát ra.
Lưu Lê rất không nể tình rút bàn tay bị Trọng Yên Nhi nắm rút ra, giương mắt phát hiện trên gương mặt của Dương Phong viết chữ "Lưu Lê, ta muốn giết ngươi." ngoài mặt như đang cười nhưng trong thì không nhìn mình chằm chằm. Lưu Lê khẽ liếm môi xem thường ánh mắt muốn rụng xuống của Dương Phong, nàng phát hiện nàng bắt đầu bội phục Lăng Mỵ Như, có lối suy nghĩ toát ra cực nhanh, làm cho người ta không tìm được ý đồ của nàng ta.
"Thích nhất, chính là Biểu ca a." Lưu Lê thừa nhận bản thân mình vừa rồi thật sự không có tiền đồ bị thanh âm yêu mị của Lăng Mỵ Như làm kích động, nhưng cũng không thể khẳng định là chính mình bị nàng ta mê hoặc. Thản nhiên nhìn Lăng Mỵ Như, Lưu Lê cố gắng tìm trên mặt nàng một tia dấu vết hư tình giả ý, đáng tiếc chính là, Lăng Mỵ Như rất biết diễn xuất. Nàng nhìn qua, trừ bỏ nhìn thấy mặt không giảm vẻ phong tình vạn chủng nhu tình, chính là tràn ngập vẻ ái mộ.
"Ta cũng rất thích Biểu muội là ngươi đây, ta tin tưởng Biểu tẩu của ngươi cũng sẽ rất thích ngươi. Yên Nhi, ngươi nói đúng không?" Lưu Lê lắc lắc tay của nàng, binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm*, nếu đối phương thích đùa giỡn, nàng sẽ để đối phương đùa giỡn, đùa giỡn đến khi nào đủ mới thôi.
*Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm: 兵来将挡,水来土掩 - Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn (dùng biện pháp hợp lý để đối phó).
"Ân, chỉ cần ngươi thích, Yên Nhi cũng sẽ thích." Trọng Yên Nhi thấp giọng nói, thanh âm tuy nhỏ, lại đủ để cho Lăng Mỵ Như nghe rõ ràng. Nàng nở nụ cười lấy lệ, làm như không có thói quen nhìn thấy hai nữ tử cùng làm chuyện mật ý, nhắm mặt lại giả vờ dưỡng thần.
Xe ngựa sắp vào thành, tốc độ theo thời gian từ từ chậm lại, bên ngoài truyền đến thanh âm hết đợt này đến đợt khác, đó là thanh âm của ăn xin. Lưu Lê bồn chồn quay đầu vén rèm lên, chỉ thấy từng đoàn người ăn mặc quần áo rách rưới quỳ trên mặt đất hướng người đi đường xin bố thí chút thức ăn. Ở góc cửa thành, một ít phụ nữ và trẻ em đã vài ngày không được ăn gì đã té xỉu ở nơi này, không ai nguyện ý quan tâm đến họ, chỉ còn vài thanh niên tráng niên, còn không ngừng cố gắng xin bố thí thức ăn.
"Đang nhìn cái gì?" Thấy Lưu Lê thò nửa đầu ra bên ngoài xem xét, Trọng Yên Nhi tò mò túm lấy ống tay áo của nàng, muốn biết nàng đang xem những gì.
"Không có gì." Lưu Lê ngồi lại bên cạnh của Trọng Yên Nhi, nói: "Ta nhớ thời điểm sáng nay khi chúng ta xuất phát hẳn là không được gặp nhiều ăn mày như vậy? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện nhiều ăn mày thế này? Xem ra là dân đói, hình như họ đã đói bụng rất nhiều ngày rồi."
"Dân đói? Sao lại có thể?" Trọng Yên Nhi có chút điểm nghi hoặc, hiện giờ thái bình thịnh thế, đâu dễ dàng xuất hiện dân đói đến thế? Cho dù là tên ăn mày, cũng chỉ là một đoàn người nhỏ mà thôi.
"Các vị, đã tới lữ quán." Không đợi Lưu Lê mở miệng, bên ngoài người chăn ngựa đã đem xe ngựa đứng ở cửa lữ quán. Nghe được người chăn ngựa thông báo, Dương Phong là người đầu tiên đứng dậy nhảy xuống xe ngựa, đứng ở bên ngoài đưa tay để Lăng Mỵ Như đỡ lấy từ từ bước xuống xe ngựa. Không thể phủ nhận, đối với nữ tử, Dương Phong biểu hiện có nét dáng dấp thân sĩ.
Chính là, thời điểm hắn phát hiện người xuống xe không phải là Lăng Mỵ Như mà là Lưu Lê thì lập tức rút tay về, lặng lẽ chìa chân muốn nàng vấp chân té ngã. Cũng may, Lưu Lê tâm trạng cũng khá ổn, phản ứng cũng rất nhanh, nàng tiến về phía trước vài bước theo bản năng đứng lại, lộ ra sự châm biếm không tiếng động. Không nghĩ tới đường đường là Lại bộ, không ngờ là là thích ở sau lưng người khác làm chuyện tiểu nhân. Tốt lắm, phi thường tốt, hắn xem như là kế nhiệm Lăng Mỵ Như trở thành người thứ hai mà Lưu Lê chán ghét! Là phi thường chán ghét!!!
Trọng Yên Nhi cùng Lăng Mỵ Như lần lượt bước xuống xe. Đương nhiên, nàng cũng không biết nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì không vui. Kéo tay Trọng Yên Nhi, Lưu Lê liếc mắt đến Dương Phong, hướng hắn giơ ngón tay giữa lên sau đó lôi kéo Trọng Yên Nhi lập tức trở lại phòng hai người dành cho các nàng. Trong lòng đè nén cơn nóng giận, Lưu Lê nằm trên giường một hồi lâu, ấp úng không lên tiếng.
"Lưu Lê, ngươi làm sao vậy? Đang có tâm sự sao?" Trọng Yên Nhi nghĩ đến nàng hẳn là đang nhớ đến đoàn người dân đói nhìn thấy ở cửa thành, ngồi ở bên giường cầm tơ lụa trong tay giúp nàng lau