Sao lại không quá đáng? Có ai bị đổ thuốc vào miệng bằng hành động thô lỗ như vậy mà có thể cảm thấy dễ chịu không? Tuy nhiên, An Ngọc vẫn không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ lấy khăn mà Dũng để trên bàn trước đó chậm rãi lau đi những vết thuốc còn đọng trên mặt và cổ, dáng vẻ rõ ràng rất chật vật nhưng cũng đầy cam chịu.
Biết làm sao được? Ngay từ đầu vị trí của cô đã là kẻ không được phép ý kiến rồi mà.
Hữu Dương thấy cô không nói gì nữa cũng chỉ nhíu mày quan sát, sau đó nói sang chuyện khác.
- Tôi đã chuẩn bị tiền cho em rồi\, lúc nào em muốn trả nợ thì nói với tôi\, tôi sẽ sai người đưa tới cho chúng.
À, đúng rồi.
Khoản nợ một tỷ của cô, cũng là kẻ đầu têu dẫn tới tình cảnh thảm hại của cô bây giờ.
- Chưa cần đâu.
- An Ngọc hơi cúi đầu xuống nhìn sàn nhà.
- Bây giờ bọn chúng cũng chưa tìm được tôi\, anh cứ để như vậy đã.
- Được rồi.
Ngoài ra cái này là của em.
- Đoạn\, anh lấy từ túi áo phía trong ra một tấm thẻ\, ném lên chiếc bàn nhỏ ngay trước mặt cô.
- Tôi đã hứa sẽ cho em phí sinh hoạt hàng tháng rồi.
Nếu không đủ thì cứ nói với tôi\, hoặc nói với Hiếu.
- Không cần.
- Cô liếc tấm thẻ kia một cái rồi rời mắt đi.
- Dẫu sao tôi cũng không được bước ra khỏi căn nhà này\, mà điện thoại cũng bị anh tịch thu rồi.
Tôi cần tiền làm gì nữa chứ?
- Em đang trách tôi giam em ở đây à? - Hữu Dương cười lạnh.
- Mối quan hệ của chúng ta mới được thành lập thôi\, nó còn chưa vững chắc đến mức tôi có thể yên tâm rằng em sẽ không chạy trốn.
An Ngọc còn định nói thêm, nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt anh, cô bỗng dưng cảm thấy có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Vậy nên cô quay đầu sang hướng khác, dáng vẻ rõ ràng từ chối tiếp chuyện.
Dù sao thì cô vẫn còn ghi thù cái vụ anh bóp miệng cô, ép cô uống thuốc mà chẳng có lấy một sự tôn trọng đúng nghĩa.
Rõ ràng hai người kết hôn bằng cách trao đổi lợi ích bình đẳng, nhưng trong thâm tâm của anh lại chỉ xem cô là một công cụ và phải phục tùng anh vô điều kiện, anh muốn thế nào tức là phải làm như thế, chẳng hề màng tới cảm xúc của cô, phát xít đến đáng ghét.
Được rồi, vậy thì công cụ này sẽ quay về vị trí của mình, trở thành vật làm cảnh cho anh.
- Nói chuyện đi chứ? - Không thấy cô có bất cứ phản ứng nào\, Hữu Dương nhíu mày không hài lòng.
An Ngọc khẽ cười\, vẫn không nhìn anh lấy một cái.
- Anh còn muốn tôi nói gì nữa\, anh muốn sao thì cứ làm như vậy đi.
Còn bây giờ tôi muốn tắm\, anh có thể ra ngoài không?
Nhìn Hữu Dương hậm hực rời khỏi phòng, chẳng hiểu vì sao cô lại thấy hả hê đến lạ.
Kể từ hôm đó, trong thực đơn của An Ngọc có thêm một món không thể gọi là ngon mắt: thuốc bổ, chính là loại thuốc nước được sắc ra từ những loại cỏ lành mà dân gian thường gọi là đông y ấy.
Là một người sợ đắng, mỗi lần nhìn thấy bát nước thuốc kia, khuôn mặt An Ngọc đều tái mét.
Có lần cô còn lén lút đem đổ, nhưng vừa chạm đến nắm đấm cửa nhà vệ sinh thì Hữu Dương đã đột ngột đi vào phòng của cô.
Phải nói, trực giác của anh ta nhạy như mũi chó vậy, anh ta biết cô định làm gì thì sầm mặt, và kết quả của lần bắt quả tang ấy chính là mỗi khi đến giờ cô uống thuốc đều có anh ngồi một bên lạnh mặt giám sát.
Có vẻ như sau nhiều lần thấy cô mặt nhăn mày nhó, anh ta đành quăng cho cô chút quả ngọt, nói rằng cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn trong căn nhà này, anh sẽ không cấm cản hay cằn nhằn nữa.
Điều đó có nghĩa là lệnh cấm vào phòng bếp của cô đã được dỡ bỏ.
Ngoài mặt, An Ngọc không có phản ứng gì quá lớn, nhưng trong lòng cô lại không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Chí ít thì cô cũng sẽ không còn bị giam lỏng trong căn phòng này nữa, cô có thể làm việc mà cô thích, vậy là được rồi.
Nhờ vậy nên cô mới phát hiện ra Hữu Dương có một sở thích chẳng hề hợp với hình tượng của anh.
Dù mỗi lần trông anh khá miễn cưỡng, thậm chí còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, song mỗi lần cô làm một món gì đó đều được anh ăn hết sạch.
Có vẻ như anh thật sự rất thích đồ ngọt, nhưng chẳng một ai biết chuyện đó ngoại trừ cô.
Chà! Xem ra cô lại phát hiện một bí mật khác của anh nữa rồi.
***
Lúc An Ngọc đang nằm trên giường lật giở sách nghiên cứu một món bánh mới, cửa phòng lại được mở ra.
Thời gian đầu cô luôn bị giật mình và khó chịu, nhưng lâu dần, cô chẳng thèm phản ứng nữa.
Kẻ duy nhất xông vào phòng cô mà không thèm gõ cửa cũng chỉ có một người mà thôi.
Hữu Dương vừa đi vừa gọi điện thoại, sau khi nhìn thấy cô ngồi lật sách trên giường, anh cúp máy, đi lại gần kéo ghế qua ngồi xuống.
- Hôm nay tôi không kiểm tra\, em có ngoan ngoãn uống hết thuốc không đấy?
- Anh có thể hỏi người đưa thuốc cho tôi.
- An Ngọc không ngẩng đầu lên\, trả lời anh với vẻ lười biếng.
- Dù sao lúc tôi uống cũng bị người ta nhìn chằm chằm không chịu rời mắt mà.
Nghe vậy, Hữu Dương khẽ cười.
Thấy cô mãi vẫn không chịu để ý đến mình, anh ngồi ngả người ra sau ghế, bắt chéo chân.
- Có chán không?
Lúc này, cuối cùng An Ngọc cũng chịu ngước lên nhìn anh, nhưng ánh mắt của cô giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Cô nhíu mày.
- Anh nói xem? - Nói xong\, cô khó chịu lật mạnh trang sách\, Hữu Dương cũng chẳng giận trước thái độ của cô.
- Có muốn ra ngoài chơi không?
Bàn tay của An Ngọc chững lại một lúc lâu.
Cô không nhịn được lại ngước lên nhìn anh với vẻ thăm dò, ánh mắt chất chứa bao sự nghi hoặc.
Rất rõ ràng, cô không tin anh có thể dễ dàng để cô ra ngoài như vậy.
Nghĩ một lúc, cô chìa tay mình ra, hỏi dò.
- Anh cần máu hả?
Hữu Dương nhướn một bên mày, rõ ràng trông có hơi mất hứng.
Anh cười nhạt.
- Em cảm thấy việc tôi lấy máu của em rất khó khăn sao\, đến mức phải dùng cách này để dỗ dành em à? Em cảm thấy việc ấy có khoa học không?
- Nếu không phải vậy thì anh đang có âm mưu gì thế? - An Ngọc chậm rãi thu tay về\, vẫn nhìn anh bằng cặp mắt nghi vấn.
- Anh dễ dàng để tôi ra khỏi