Vì được ra ngoài hít thở không khí nên tâm trạng An Ngọc cũng tốt lên.
Hữu Dương nhìn đôi mắt lấp lánh không giấu được vẻ chờ mong của cô thì bất giác nhếch môi cười theo, nhưng khi nhận ra Đức Hiếu đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, anh vội thu lại nụ cười, nghiêm mặt chỉnh lại cổ áo.
Lấy lý do là dạy cô cách tiêu tiền, địa điểm đầu tiên anh đưa cô tham quan chính là khu quần áo.
Thấy cô không ngừng hoang mang nhìn xung quanh, còn lén lút lật mác áo nhìn một cái.
Có vẻ như bị bảng giá niêm yết ghi trên đó dọa sợ, cô vội vã muốn kéo anh bỏ chạy.
Hữu Dương nhìn cô một cái như nhìn một kẻ ngốc, sau đó ngoắc tay gọi nhân viên qua, chỉ một dãy đồ cao cấp trên đó rồi phất tay bảo họ kéo cô vào bên trong phòng thử, thậm chí anh còn làm lơ ánh mắt sợ hãi và cầu cứu của cô.
Hữu Dương ngồi trên ghế, vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực lười biếng ngáp một cái, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm.
Rõ ràng anh đã bắt đầu chán và mất kiên nhẫn với cái trò mua sắm này rồi.
Đặc biệt là khi cô thử hết cái này tới cái khác và dạo qua dạo lại trước mặt anh mấy lượt mà anh vẫn chẳng thấy nổi thứ gì đẹp hơn cái bộ mà cô mặc lúc ở nhà tới đây.
Xem ra đó chính là sự khác biệt đối với hàng được thiết kế riêng và hàng hãng nhỉ?
Cái gì riêng thì vẫn tốt hơn.
Anh nghĩ.
Sau đó lắc đầu kéo cô rời đi.
Khu vực tiếp theo anh đưa cô tới chính là khi trang sức.
Dũng từng nói rồi mà, cô thiếu một cái nhẫn cưới xa xỉ để có thể chứng minh thân phận của cô.
Vậy được, không chỉ nhẫn, anh sẽ mua chục bộ trang sức về, để mỗi ngày cô thay một cái, hết rồi lại bổ sung.
Anh không tin với đống tiền anh bỏ ra, cô sẽ không động lòng.
Sau đó, chuỗi ngày cô ngoan ngoãn phục tùng vô điều kiện dưới chân anh sẽ tới rất nhanh thôi.
Một người có thể vô cảm trước đồng tiền, đó là do số tiền trước mắt chưa đủ nhiều.
Trên đời này, làm gì có kẻ nào chê tiền cơ chứ.
Đến cả lòng người còn có thể ra một cái giá để mua về cơ mà.
Ấy thế nhưng anh không ngờ trên đời này vẫn còn có người hoàn toàn vô cảm trước kim cương cơ đấy.
An Ngọc nhìn những chiếc nhẫn lấp lánh được nhân viên nhiệt tình giới thiệu ở trước mắt, khẽ nhíu mày.
Cô gái kia còn đang không ngừng thao thao bất tuyệt nói về giá trị trên trời của nó, còn đưa hẳn một bộ bao gồm vòng cổ, hoa tai và lắc tay tới trước mặt cô.
Cô nhìn cô nhân viên kia, sau đó quay đầu nhìn Hữu Dương đang ngồi quan sát ở bên cạnh, cuối cùng không nhịn được nữa đành lên tiếng hỏi.
- Anh đang làm cái trò gì thế?
- Sao? Đều không thích à? - Hữu Dương nhíu mày.
- Đó đều là những sản phẩm được thiết kế riêng rồi\, chỉ có một bộ duy nhất\, đảm bảo không đụng hàng.
Vậy mà em vẫn chưa vừa lòng sao?
- Anh nói chỉ mua nhẫn cưới thôi còn gì? - An Ngọc nhíu mày chỉ vào những thứ đồ đang đặt nằm la liệt trước mặt\, nói.
- Tôi không cần những thứ này\, nhẫn cũng không cần phải chọn mắc như vậy.
- Đoạn\, cô nhìn vào những chiếc nhẫn đính kim cương trước mặt bằng vẻ ghét bỏ.
- Huống hồ\, anh không cảm thấy trông nó rất vướng víu sao?
- Vậy em thích kiểu thế nào?
- Cái này! - Rất nhanh\, An Ngọc cầm một chiếc nhẫn với thiết kế đơn giản lên\, vẫn có đính kim cương nhưng chỉ gắn một hàng cực nhỏ ở giữa như tạo điểm nhấn mà thôi.
So sánh với chị em bên cạnh\, trông nó rõ ràng đơn giản và giản dị đến không ngờ.
Tất nhiên\, lần này đến lượt Hữu Dương bày ra vẻ không hài lòng.
- Không được.
Em đeo nó ra cho người ta nhìn thì khác gì đang tát vào mặt tôi?
- Nhẫn là tôi đeo\, tôi cảm thấy cái này thoải mái nhất.
- An Ngọc nhìn khuôn mặt của Hữu Dương một lúc\, cuối cùng thở dài đặt xuống.
- Được rồi\, nếu chúng ta không thống nhất được thì cứ bỏ qua cái này đi.
Không có nhẫn thì tôi vẫn là vợ anh\, điều này sẽ không thay đổi.
Nói xong, cô đứng dậy toan rời đi, nhưng tay trái của cô lại bị anh nắm lấy một cách đột ngột.
Một vật lành lạnh được luồn vào ngón áp út, cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh, đúng lúc anh vừa đeo cho cô xong, đang cầm tay cô nhíu mày ngắm nghía.
Chẳng rõ vì sao, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩa, bởi vì tư thế của hai người lúc này thực sự rất dễ gây hiểu nhầm.
Cô đang đứng cúi xuống nhìn anh, mà anh đang ngồi, cầm tay cô, đeo nhẫn cho cô, giống như anh vừa cầu hôn cô xong vậy.
An Ngọc tự giật mình với thứ suy nghĩ đáng sợ ấy, vội vã rụt tay lại.
Hữu Dương cũng không để ý tới phản ứng khác lạ của cô, chỉ khẽ “chậc” một tiếng.
- Nhẫn theo ý em\, vậy thì những đồ khác sẽ mua theo ý tôi.
- Anh cầm một cái lắc tay lên\, xòe tay ra trước mặt cô\, ngẩng đầu nhìn cô cười nửa miệng.
- Tay.
Giống như đang ra lệnh cho một con chó vậy.
An Ngọc nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Hữu Dương cười hài lòng, chậm rãi mở khóa rồi đeo vào cho cô.
An Ngọc nhìn đỉnh đầu của anh, chẳng hiểu sao lại nảy