Hữu Dương nhìn ra tâm tình An Ngọc lúc này không tốt, nghĩ nghĩ một lúc, anh kéo cô lên tầng phía trên.
Ở đây được coi là thiên đường của bánh ngọt, cái gì cũng có.
Quả nhiên, đôi mắt An Ngọc khẽ động, rõ ràng đã có chút động lòng rồi.
Tuy nhiên, còn chưa kịp cùng cô đi dạo, Đức Hiếu vẫn luôn lẳng lặng đi phía sau tiến tới nói nhỏ vào tai anh mấy câu.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Hữu Dương tối sầm.
- Nữa sao? Bọn họ không thấy chán à?
Đức Hiếu không đáp, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt khó diễn tả.
Hữu Dương thở hắt ra một tiếng, nghiêng đầu nhìn An Ngọc đang chăm chú quan sát quá trình làm bánh trong một cửa hàng nọ, sau đó rút từ túi áo ngực ra một chiếc thẻ, đi tới nhét vào tay cô.
- Thẻ của em đấy\, tiêu tùy thích.
Bây giờ tôi có chút việc phải về công ty\, lát em chơi chán rồi thì gọi người đưa về.
Em hiểu chưa?
An Ngọc nhìn chiếc thẻ trong tay một chốc rồi cười nhạt trả lại cho anh.
- Không cần đâu\, nếu anh có việc thì thôi\, tôi cũng muốn về rồi.
- Không được.
- Hữu Dương kiên quyết lắc đầu.
- Bây giờ tôi cho em một bài tập nhỏ\, nếu lúc về mà tôi không thấy trong phòng em có món đồ mới thì em sẽ bị phạt.
Hình như lượng thuốc bổ đợt này của em gần hết rồi đúng không?
- Hiểu rồi\, sếp! - Ngay lập tức\, An Ngọc cất thẻ vào túi\, mỉm cười hết sức chuyên nghiệp.
Hữu Dương cũng mỉm cười hài lòng\, sau đó nhìn ra phía sau\, quan sát một lúc rồi chỉ vào hai người đàn ông đứng ở giữa\, nói tiếp.
- Tôi để lại cho em hai người kia\, có chuyện gì thì cứ sai bảo họ.
Nhớ lấy\, đừng tự động tay làm cái gì hết.
Tôi không muốn thấy em bị thương đâu.
Hiểu chưa?
- Không cần phiền phức như vậy\, chỗ này thì có gì làm tôi bị thương được chứ?
Thấy Hữu Dương nheo mắt nhìn mình, An Ngọc chỉ có thể cười gượng.
- Được rồi\, tôi hiểu rồi.
Anh có việc mà\, nhanh đi đi!
Sau khi Hữu Dương dẫn người rời đi, An Ngọc cũng không biết nên đi chỗ nào tiếp.
Cô liếc những quầy hàng với đủ loại bánh ngọt xung quanh, nghĩ một chốc thì nhấc chân bước vào, mạnh tay mua mỗi loại một cái mang về thử.
Hai người vệ sĩ phía sau im lặng nhận lấy đồ mà nhân viên cửa hàng đưa, An Ngọc vô tình nhìn qua, không hề bất ngờ khi trông thấy khuôn mặt hai người kia hơi nhăn lại.
Ngay từ đầu cô đã để ý rồi, dù họ im lặng không nói gì, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự khinh thường trong đôi mắt họ.
Có vẻ như đối với họ, việc phải đi theo phục vụ cô là một việc cực kỳ mất mặt vậy.
Bởi lẽ họ nghĩ cô chỉ là một món “đồ chơi” mà sếp của họ tiện tay nhặt về, dù sao thì với tính cách tùy ý của Hữu Dương, họ hoàn toàn có căn cứ để suy nghĩ như vậy.
Bề ngoài, trông anh có vẻ khá là chiều chuộng cô, cho cô những thứ tốt nhất.
Nhưng thực chất, anh giam giữ cô, thích thì đến nhìn một cái, nói mấy câu, không thích thì bỏ xó không thèm quan tâm, có khi mấy ngày cũng không gặp.
Tuy nhiên, An Ngọc cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều trước thái độ đó.
Dù sao họ cũng là người của Hữu Dương, họ sẵn sàng phục tùng anh, trung thành với anh, nhưng không có nghĩa cô cũng sẽ có đặc quyền như vậy.
Cô tự ý thức được vị trí của mình, cũng ý thức được giá trị của bản thân trong cuộc giao dịch này.
Vì mải suy nghĩ, An Ngọc hoàn toàn không để ý đến việc hai vệ sĩ phía sau mình đã tự ý bỏ vị trí, cùng lúc đi vệ sinh.
Họ buồn giải quyết vấn đề cá nhân, nhưng lại không hề có ý định thông báo với cô, cũng không thay nhau ở lại vị trí.
Họ cứ thế bỏ đi, rõ ràng chẳng hề để sự tồn tại của cô vào mắt.
Đúng như An Ngọc suy đoán, họ thật sự trung thành và ngưỡng mộ Hữu Dương, họ tự hào với công việc được làm vệ sĩ cho anh, dù chỉ làm chân chạy vặt cho anh thì họ cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì không chỉ họ được trả với một mức lương cao mà còn vì anh thật sự rất giỏi, họ được học hỏi được rất nhiều thứ từ anh.
Đặc biệt, anh còn là một người cực kỳ bao che đối với người của mình.
Họ biết anh ngông, nhưng cái ngông của anh là nói được làm được, dám nghĩ dám làm, điều đó khiến họ cực kỳ ngưỡng mộ và kính trọng.
Vậy mà đùng một ngày, thần tượng của họ xách theo một người phụ nữ trói gà không chặt về, còn không ngừng lấy lòng cô ta, thử hỏi xem làm sao họ có thể chịu được.
Họ là những người theo phái hành động, họ sẽ chỉ công nhận những ai giỏi và mạnh hơn họ mà thôi.
Còn cô gái kia, ngoài việc là phụ nữ dùng cơ thể mình để mua bán trao đổi, làm vấy bẩn thần tượng của họ ra, cô ta chẳng có gì hết.
Thậm chí cả hai người đều có suy nghĩ ác độc rằng nếu cô ta có mệnh hệ gì, nếu cô ta biến mất, thần tượng của họ sẽ không có ai đeo bám nữa, sẽ không cần nhọc công lấy lòng bất cứ ai nữa.
Cho nên khi cả hai xử lý xong và quay về chỗ mà không thấy cô đâu, tìm một vòng cũng không trông thấy bóng dáng, họ không những không hốt hoảng mà còn thấy thật là may mắn khi điều ước của mình đã thành hiện thực.
Họ thậm chí còn không cố gắng đi tìm cô mà lấy điện thoại ra gọi xe, chuẩn bị về nhà.
Nếu Hữu Dương hỏi, họ có thể nói rằng trong lúc họ lơ