(Cảnh báo: Chương này sẽ có một số tình tiết hơi bạo lực và máu me, nếu bạn không thích đọc có thể skip nhanh đoạn ấy.
Xin cảm ơn!)
Bố của cô là một người thật thà và chất phác, nhưng lại bị người ta gài bẫy, vu oan, rồi còn phải gánh trên lưng một món nợ không phải của mình.
Mẹ của cô là một người hiền lành và tốt bụng, nhưng lại bị người ta đối xử giống như một món hàng, tùy ý chơi đùa, tùy ý làm nhục.
Cho nên ngày đó, không phải là vì bố cô muốn trốn nợ nên mới kéo mẹ cô cùng chết, mà là bởi mẹ cô vì quá nhục nhã nên chọn cách tự vẫn, bố cô không chịu đựng nổi nên mới nhảy theo?
Sau đó, cô bị người chú mà cô luôn tin tưởng, thậm chí cô còn có ý định muốn nhờ cậy và dựa dẫm, lừa tới làm đồ vật trao đổi cuối cùng cho những kẻ này?
An Ngọc cười, nhưng nước mắt không ngừng chảy ra, có dùng cách nào cũng chẳng kìm lại được.
Cô cứ nghĩ tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ mình cùng chết đã rất đau đớn rồi, thậm chí cô còn không ngừng trách bố mình trong suốt thời gian qua.
Cô luôn căm hận khi nghĩ rằng nếu ông đã làm sai thì nên chết một mình, vì cớ gì còn đưa người mẹ yêu quý của cô đi, vì cớ gì lại ép mẹ cô phải cùng chết, vì cớ gì lại biến cô trở thành kẻ không nhà.
Cô cứ nghĩ rằng chú của cô vì bất đắc dĩ, vì số nợ mà bố cô bỏ lại nên mới bị ép lừa cô tới cho chúng.
Cho dù bị phản bội, cho dù bị đày tới tận cùng của nỗi sợ kia, cô vẫn luôn nghĩ rằng ông ta không có lỗi gì trong chuyện này.
Nhưng cuối cùng, tất cả mọi chuyện lại là do ông ta bày ra sao? Từ đầu đến cuối, nguyên nhân khiến cô bị đẩy tới con đường tuyệt vọng ấy, tất cả “món quà” mà cô nhận được ở tuổi hai mươi tám này, đều là của ông ta sao?
Hữu Dương đã đưa cho cô một bộ hồ sơ, bên trong là kết quả khám tử thi của bố mẹ, giấy tờ đất ngôi nhà cũ mà cô đã ở, và cả một thông tin nho nhỏ nói rằng món nợ mà cô đã trả không phải là của bố cô, và bố cô chưa từng tham gia bất cứ một trò chơi bài bạc nào, cũng không nợ tiền bất cứ ai tới mức phải đi vay nặng lãi.
Nhưng sự thật mà cô vừa nghe được còn nghiệt ngã hơn cả những gì mà cô đã tưởng tượng.
Nó khiến tim cô đau đớn tới mức không thể nào thở nổi.
An Ngọc hơi ngước lên nhìn trần nhà, cố gắng kìm chế những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi của mình.
Cô đưa tay lên, khẽ gọi.
- Lim!
Một đồ vật được đặt vào lòng bàn tay cô.
Kích cỡ quen thuộc, hình dáng quen thuộc.
An Ngọc không thèm nhìn, xoay cán dao, tay còn lại tự giữ lấy đầu hắn nhấn thẳng xuống sàn nhà bằng tất cả sức lực của mình.
Cô cười gằn.
- Là mày, đúng không? Bàn tay mày quả thật rất dơ bẩn, mày có biết không? - Còn chưa dứt câu, mũi dao găm thẳng xuống, xuyên qua bàn tay đang bị bó trắng toát của gã.
Tiếng hét đau đớn vang lên, nhưng An Ngọc vẫn chưa cảm thấy đủ.
Cô rút mạnh dao ra, mặc kệ những giọt máu bẩn thỉu ấy bắn lên váy mình, cô lại nhấc tay, găm xuống bàn tay đẫm máu đã chẳng còn lành lặn kia một lần nữa.
Tiếng gào lên ngày càng thảm thiết, gã không ngừng dãy dụa, nhưng lại bị người vệ sĩ to cao giữ chặt không làm được gì.
Như một con thú bị dồn đến chân tường, ngay lần đâm thứ ba, gã bắt đầu chửi bới những lời tục tĩu khó nghe nhất.
Gã dùng toàn bộ vốn từ dơ bẩn mà mình có để buông lời xúc phạm nặng nề tới mẹ cô.
An Ngọc rút mạnh con dao, đứng dậy, sau đó đá thẳng lên mặt gã khiến gã không thể không ngậm miệng lại.
Cô lạnh lùng nhìn xuống.
- Muốn bị cắt lưỡi đúng không? Mày nói một câu nữa tao nghe xem.
Mày nghĩ mày đang nói tới ai trước mặt tao vậy hả? - Lại một cú đá nữa, An Ngọc giẫm giày cao