Tối nay Hữu Dương về muộn.
Lúc anh bước vào phòng của An Ngọc thì cô đã ngủ từ lâu, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ.
Anh cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng bước lên giường.
Vừa mới ôm cô từ phía sau theo thói quen thì đột nhiên cô cựa mình, xoay người lại ôm lấy anh.
An Ngọc mở hé mắt ra, mỉm cười, lên tiếng bằng chất giọng ngái ngủ, trong đêm tối như vậy khiến thính giác của Hữu Dương đột ngột bị k1ch thích.
- Anh về rồi à?
Hữu Dương khẽ “ừm”, nhìn cô một lúc, sau đó xoa lên mí mắt cô, hỏi.
- Bị bắt nạt sao?
An Ngọc nhớ tới ngày hôm nay bản thân tự nhốt trong phòng mà khóc một cách không thể khống chế, ngay cả bữa trưa và bữa tối cũng bỏ.
Cô lắc đầu, dụi vào ngực anh.
- Không có.
Em có anh chống lưng mà\, ai có thể bắt nạt được em chứ?
- Thật không?
An Ngọc bật cười, lại ngước lên nhìn anh.
- Lim không báo cáo với anh sao? Anh biết rồi mà còn cố tính hỏi em nữa\, muốn hỏi tội em đến vậy à?
- Chẳng lẽ tôi không nên hỏi tội em à? - Hữu Dương vẫn nhìn cô bằng đôi mắt không chút gợn sóng\, giọng nói trầm trong đêm nghe cuốn hút vô cùng.
Bàn tay anh xoa nhẹ lên eo cô\, nói.
- Đã bảo em không được bỏ bữa\, nhưng ngày hôm nay lại không chịu ăn gì.
Lần sau còn như vậy thì đừng có ra ngoài nữa.
- Đừng mà! Em không dám nữa.
- An Ngọc chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.
Thấy Hữu Dương nhíu mày không vui\, cô mím môi\, đột ngột rướn người hôn lên cổ anh\, thì thầm.
- Em hứa đấy\, sẽ không có lần sau đâu.
Nhận lấy cơ thể anh cứng đờ, cô mím môi cười như vừa ăn vụng được quả ngọt, buông anh ra xoay người lại đối lưng với anh.
- Chắc anh mệt rồi\, nhanh ngủ...!- Còn chưa dứt câu\, cằm đã bị người đàn ông phía sau mạnh mẽ nắm lấy\, xoay lại.
Một nụ hôn nóng bỏng và ướt át rơi xuống môi cô.
Ban đầu An Ngọc chỉ có thể bị động nhận lấy, bởi vì cách anh tấn công quá dồn dập khiến cô không thể nào theo kịp được.
Sau một lúc, giống như đã bình tĩnh trở lại, nụ hôn của anh nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn lưu luyến quấn quýt không dứt.
An Ngọc xoay người trở lại, một tay xoa lấy gáy anh, sau đó di chuyển lên luồn vào mái tóc ngắn của anh, chủ động đáp lại.
Trong nụ hôn ấy, cô cảm nhận được những biến hóa hết sức nhỏ nhặt của người đối diện, hơi thở của anh cũng ngày càng dồn dập.
Mà khi cô bị anh kéo vào khiến cơ thể hai người dính sát lấy nhau, thậm chí cô còn cảm nhận được sự biến hóa nguy hiểm trên cơ thể anh.
Nụ hôn vừa dứt, hai mắt Hữu Dương sáng quắc nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt đã có ánh nước của cô.
Anh xoa nhẹ lên đôi môi đã sưng của người đối diện, cất giọng khàn khàn.
- Chẳng lẽ em không biết rằng không được tùy tiện động vào yết hầu của đàn ông sao?
Cô biết chứ.
Chính vì cô biết rất rõ nên cô mới cố ý khiêu khích anh, nhưng mà cô không nghĩ anh lại dễ bị xúc động đến mức không khống chế được như vậy.
Bình thường trông anh rất lạnh lùng, thậm chí còn khiến người khác có cảm giác rằng anh rất biết kiềm chế, và chẳng có điều gì có thể tác động được tới suy nghĩ của anh.
Ban nãy cô chỉ định thử chút thôi, không ngờ kết quả lại vượt quá mức tưởng tượng đến thế.
Anh thậm chí còn có phản ứng nữa.
Có hơi đáng sợ rồi đấy.
An Ngọc khịt mũi, chớp chớp mắt.
Cả ngày hôm nay khóc quá nhiều khiến hai mắt cô rất đau, ban nãy còn tiết thêm một chút nước mắt s1nh lý nữa khiến cô có chút khó chịu.
Cô đáp lại, giọng nhỏ như muỗi kêu, mang theo vẻ đáng thương vô cùng.
- Em không biết.
- Cô chống tay lên ngực anh\, hơi đẩy anh ra xa mình.
Ngay lúc này\, sự tiếp xúc thân mật khiến cô cảm nhận quá rõ cơ thể nóng bừng của anh\, đặc biệt là cái nơi khó nói kia.
Lúc này\, trong lòng cô chỉ còn một ý nghĩa\, đó là tự làm tự chịu mà.
Thậm chí cô còn đang nghĩ\, nếu bây giờ anh không nhịn được mà tấn công cô\, vậy thì cô có khả năng có thể chạy được hay không.
Nhưng rất nhanh, đáp án cho câu hỏi ấy xuất hiện rất rõ ràng trong đầu