Lúc An Ngọc quay trở lại phòng, cô lại thấy cảnh Hữu Dương cầm tập hồ sơ trên tay, chậm rãi lật giở.
Cô khẽ cười bước tới ngồi cạnh anh, nhưng không ngờ anh lại đưa hồ sơ đó qua cho cô, nói một câu rất khó hiểu.
- Quà cho em đấy.
- Quà? Vì cái gì cơ? - An Ngọc cười cười nhận lấy, cũng lật ra xem.
Anh cầm cốc rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
- Coi như vì em tốt nghiệp giai đoạn đầu khóa học của tôi đi.
An Ngọc không đáp, bởi vì cô đã bị nội dung phía trong thu hút rồi.
Ngay cả việc Tâm Đường bước vào phòng và trò chuyện gì đó với anh, cô cũng không để ý.
Hồ sơ anh đưa khá thú vị.
Bên trong là những thông tin cơ bản của một người phụ nữ lạ mặt, bao gồm cả ngày tháng năm sinh, số ID, địa chỉ, quê quán, nhóm máu, sở thích, tính cách, kèm theo đó còn có cả hồ sơ bệnh án.
Ung thư máu giai đoạn cuối, chỉ còn sống được một tháng nữa mà thôi.
Quan hệ xã hội của người phụ nữ này cũng rất kì lạ.
Bà ấy độc thân nhưng có một đứa con, tuy nhiên vừa mới sinh ra đã bị gửi vào cô nhi viện, tự mở một quán ăn nhỏ để trang trải cuộc sống, toàn bộ tiền tiết kiệm đều dành để chữa bệnh, ít tiếp xúc với hàng xóm, bị bệnh nặng nhưng không có người chăm sóc mà thuê hộ lý riêng.
Đặc biệt là dòng cuối cùng được tô đỏ và gạch chân rất rõ ràng: Mối tình đầu của Đoàn Đức Tùng, chia tay vì gia đình phản đối, là người ông ta luôn tìm kiếm suốt nhiều năm.
Mà cái tên Đoàn Đức Tùng được nhắc tới ở đây lại chính là tên người chú của cô - kẻ mà cô căm hận.
Phía sau cùng là một vài tờ kết quả xét nghiệm ADN.
An Ngọc mở lớn mắt, bàn tay không ngừng run rẩy.
Những thuật ngữ phân tích ghi bên trong cô không thể hiểu được, nhưng tên của những người xét nghiệm thì cô đọc rất rõ ràng, còn đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
- Tờ phía trên là để cho em biết sự thật, còn những tờ phía sau để em yên tâm hơn.
- Hữu Dương liếc cô một cái, đưa tay lên đè tập hồ sơ xuống, bàn tay to lớn che mất đi một phần nội dung bên trong khiến cô giật mình, cũng tỉnh táo hơn, dần dần thoát ra khỏi suy nghĩ và cơn hoảng loạn của mình.
Hữu Dương nâng mặt cô lên, nhíu mày.
- Tôi cho em xem không phải để em bày ra vẻ mặt thế này.
Nếu em không chịu được...
- Em chịu được.
- An Ngọc vội nắm lấy tay anh, cười yếu ớt.
- Em...!em chỉ hơi shock thôi, nhưng em vẫn chịu được.
So với những chuyện trước đây em đã trải qua thì cái này chẳng là gì cả.
Thật đấy!
Hữu Dương nhìn cô hồi lâu, nhận thấy cô đang nói thật mới thu tay về.
An Ngọc hít sâu mấy hơi, đóng hồ sơ lại, nụ cười đã tươi tắn hơn rất nhiều.
Cô liếc về phía Tâm Đường đang ngồi ở đối diện, nghĩ một lát thì đặt hồ sơ qua một bên, đứng dậy rồi ngồi thẳng lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh rồi cúi xuống thì thầm, cố tình tạo cảm giác mập mờ thân mật nhất có thể.
- Món quà này, em rất thích.
Em nên làm gì để cảm ơn anh đây?
Hữu Dương cũng thuận thế ôm lấy eo cô, ngả người ngồi dựa ra phía sau, cười khẽ.
- Thứ em có thể cho cũng cho rồi, thứ em không thể cho, dù tôi có muốn thì em cũng không có cách nào cho nổi.
An Ngọc ngước lên nhìn anh, chớp mắt mấy cái.
Anh nhéo nhẹ lên eo cô.
- Đừng nghịch nữa, cũng không cần phải cảm ơn tôi.
Tôi đã hứa sẽ không can dự vào chuyện của em, để em tự giải quyết, cho nên tôi chỉ có thể giúp em tìm nhiều sợi dây thừng một chút.
Còn leo lên hay không, leo lên bằng cách nào, hoặc muốn dùng thế nào thì tuỳ ý em.
- Cảm ơn anh.
- An Ngọc hôn lên cằm anh, nhỏ giọng nói.
Hữu Dương không đáp, chỉ ôm lấy đầu cô áp lên ngực mình.
Tiếng sập cửa vang lên, cô biết Tâm Đường đã bỏ