Hữu Dương đột ngột nói rằng muốn dẫn cô tới một nơi.
Nhưng khi xe dừng lại trước cửa của một quán bar, cô không khỏi nhướn mày nhìn anh.
Eight - Một trong những sản nghiệp, cũng là công trình do một tay anh gây dựng.
Nhìn dòng người tấp nập không ngừng tiến vào bên trong, lại nhìn quy mô của quán bar đó, cô có thể biết được nơi này làm ăn khá khẩm đến mức nào.
Chà! Cô biết anh là một kẻ có tiền rồi, nhưng biết và được tận mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thật là khiến một kẻ chẳng làm nên trò trống gì như cô phải ghen tỵ.
- Sao anh không nói là sẽ dẫn em tới đây? - An Ngọc quay sang nhìn Hữu Dương\, vờ trách móc.
- Anh xem trang phục của em có hợp với chỗ này đâu chứ\, vậy mà anh cũng không nhắc em một câu.
Trang phục của cô chủ yếu đều là những bộ mang phong cách nhẹ nhàng, đúng chuẩn “con gái nhà lành”.
Bình thường mặc ra đường làm màu chút cũng không sao, nhưng chỗ này là quán bar đấy, cô bước vào trong kia thì khác gì một con cừu non lạc trong đàn sói chứ? Nhìn qua là biết dễ bị lừa rồi.
- Vậy em còn muốn mặc như thế nào nữa? - Hữu Dương bóp bóp cằm cô.
- Đưa em tới xem thôi\, tôi còn chưa bảo em sẽ được chơi đâu.
Cửa xe mở ra, hai người cùng lúc bước xuống.
An Ngọc đi tới tự nhiên khoác lấy tay anh.
- Em có thể xem cái gì bên trong ấy?
- Xem người ta làm việc.
- Anh chuyển qua nắm lấy tay cô.
- Ít nhất thì nếu em muốn biết thông tin gì\, lúc tới đây cũng nên để nhân viên nhận ra thì mới dễ làm việc được chứ.
Cho nên ý anh là muốn đưa cô đi cùng để mọi người nhận mặt sao?
Ừm...! Nói sao nhỉ? Cô càng ngày càng thích cách làm việc của anh rồi đấy.
Người đàn ông này không chỉ thả tự do cho cô, còn để cô được phép bước vào từng nơi một trong lãnh địa của mình.
Chẳng lẽ anh không sợ một ngày nào đó cô sẽ lợi dụng những thứ này để trục lợi cho bản thân sao?
Nhân viên nhận ra Hữu Dương đều đồng loạt cúi đầu chào, sau đó sẽ đưa cặp mắt nghi hoặc nhìn về phía cô, lại nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau của hai người, đôi mắt họ cùng lúc mở lớn đầy kinh ngạc.
An Ngọc đóng vai một bình hoa di động bên cạnh anh, nhẹ nhàng mỉm cười, thấy có người chào mình thì nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, tư thái thong dong tự nhiên, rất ra dáng của một phu nhân giám đốc.
Nhưng thật ra, sau khi bước vào, mùi nước hoa, mùi rượu, cộng với ánh đèn không ngừng nhấp nháy khiến cô có chút chóng mặt, dẫu khó chịu nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì.
Hữu Dương dẫn cô đi một mạch lên tầng hai, Đức Hiếu và Lim thì lặng lẽ đi phía sau hai người, sau đó cả hai cùng ngồi chiếc bàn gần đó để tiện quan sát, chừa lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng.
Từ tầng hai nhìn xuống, cô có thể thấy được toàn cảnh hoạt động của mọi người.
DJ không ngừng chỉnh nhạc, mọi người thì lắc lư dưới ánh đèn, tay nâng ly rượu, đùa cợt và tán tỉnh lẫn nhau.
An Ngọc vô cảm đưa mắt nhìn xuống phía dưới, Hữu Dương ngồi bên cạnh thì một tay ôm lấy eo cô, một tay thì mở máy tính bảng.
Lúc cô vô tình nhìn qua, nhìn thấy anh đang nghiêm túc xem số liệu thì trợn tròn mắt.
Có đôi khi người này khiến cô không thể nào hiểu được, mạch não của anh vận hành quá khác với người bình thường.
Có ai lại đưa công việc tới quán bar để làm, lại trong môi trường tiếng nhạc át tiếng hét thế này để xem tài liệu kia chứ?
Một người bưng đồ uống tiến tới, An Ngọc nhận ra đó chính là cô gái từng đi cùng Đức Hiếu ngày hôm đó.
Hình như tên cô ấy là Tâm Đường.
Nhìn thấy cô, nụ cười trên môi Tâm Đường cứng lại, chậm rãi biến mất, mà đôi mắt lấp lánh cũng dần chuyển thành khó chịu.
Sự thù địch quá rõ ràng khiến cô không thể không liếc qua nhìn Hữu Dương một cái, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu lên, giống như hoàn toàn rơi vào thế giới của mình vậy.
Nhưng lúc cô hơi cựa người, nắm lấy bàn tay đang đặt lên eo cô của anh, anh lại đưa mắt nhìn sang, nhướn mày lên như đang hỏi cô muốn làm gì.
Thấy anh như vậy, cô bật cười, nghiêng đầu qua nói lớn vào tai anh.
- Anh có thể đừng làm việc nữa được không?
Nghe vậy, anh hơi nhíu mày, cũng học theo cô nghiêng đầu qua nói vào tai cô.
- Chán à?
An Ngọc gật gật đầu, bày ra vẻ mặt tội nghiệp.
Thấy vậy, anh khẽ cười, vừa tắt máy vừa nhìn về phía Đức Hiếu.
Anh ấy hiểu ý liền đứng dậy tiến tới nhận lấy, đúng lúc Tâm Đường cũng tới nơi, đặt khay đồ uống xuống, nhìn Hữu Dương cười ngọt ngào.
- Anh Dương\, sao anh ngồi chỗ này vậy? Để em gọi người sắp xếp phòng VIP cho anh nhé?
- Không cần.
- Anh liếc qua nhìn An Ngọc\, không nhịn được gãi lên cằm cô.
- Ngồi đây để cô ấy xem chút.
An Ngọc cười gượng, né tránh nhìn vào khuôn mặt tổn thương của cô gái đang đứng đối diện mình.
Cô tin là anh biết rất rõ chuyện Tâm Đường có tình cảm với anh, vậy anh vẫn tỏ ra thân mật với cô, đây là muốn cố ý chọc tức đối phương sao? Để làm gì vậy? Chẳng lẽ anh còn không biết anh càng như vậy thì cô ấy sẽ càng ghét cay ghét đắng cô hơn sao? Muốn kéo điểm thù hận cho cô đấy à?
An Ngọc cầm lấy tay anh, tần ngần một lúc thì hỏi.
- Nếu không thì...!hay là vào phòng đó yên tĩnh một chút được không? Em hơi đau đầu.
- Được.
- Anh nhìn về phía Tâm Đường.
- Sắp xếp đi.
Chà! Cô có cảm giác điểm thù hận của mình lại tăng thêm rồi thì phải.
Trong lúc chuyển vào phòng VIP, cô rời đi vệ sinh.
Lúc đang đứng rửa tay, một người nữa chợt bước vào.
An Ngọc vô thức đưa mắt nhìn vào gương, khi nhận ra người tới là Tâm Đường, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy hai thái dương của mình đau nhức.
Không cần nghĩ cũng biết đối phương lén tới đây để tìm cô gây sự.
An Ngọc cụp mắt, vặn nước lại, rút giấy ra lau tay, vờ như không nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của người phía sau.
Nhưng Tâm Đường có lẽ đã quyết định phải giải quyết cô cho bằng được.
Cô ấy giơ tay cản đường cô, nhếch môi cười mỉa mai, đôi mắt lướt lên lướt xuống ra vẻ đánh giá.
- Tôi biết