Hữu Dương kéo An Ngọc ra ngoài, Lim cũng vội vã chạy phía sau.
Chiếc ô tô đang nổ máy chờ sẵn ở đó, anh tự mình mở cửa sau ra, hất cằm ra hiệu cho cô bước vào.
An Ngọc vẫn cố dãy dụa lần cuối.
- Thật ra em có đi xe đến… - Thấy anh nhíu mày, cô lập tức anh dũng thẳng lưng đổi giọng.
- Vâng! Em lên ngay!
Cô hít sâu một hơi như đi đánh trận, cúi người ngồi vào trong.
Hữu Dương ngồi ngay cạnh cô, mà Lim cũng mở cửa ghế lái phụ, lúc ngồi vào còn liếc Đức Hiếu môt cái.
An Ngọc gần như muốn nín thở trong không gian chật hẹp này, đặc biệt là cái sát khí đang tỏa ra trên người anh khiến cô lạnh sống lưng vô cùng.
Trong lúc cô đang suy nghĩ xem nên nói gì để xoa dịu bầu không khí ngột ngạt này thì anh đã lên tiếng trước.
- Lần sau đừng tự ý gặp những người không liên quan như thế nữa, biết chưa?
- Vâng, chắc chắn em sẽ không gặp nữa.
- Gần như ngay lập tức, An Ngọc quay phắt sang nhìn anh cười lấy lòng, còn cố gắng giải thích.
- Thật ra em không cố ý làm vậy sau lưng anh đâu, nhưng mà cô gái đó bảo rằng cô ấy là bạn gái của anh, em sợ người ta hiểu lầm nên mới muốn gặp mặt để giải thích cho cô ấy hiểu thôi.
Dù sự thật những gì cô làm không phải vậy, trái lại cô còn cố ý khiêu khích người ta.
Tất nhiên, cô chẳng dại gì mà nói thật với anh.
Nhưng khi nghe cô nói xong, anh nhíu mày, sau đó nhìn cô cười lạnh.
- Em cảm thấy tôi là người thích năm thê bảy thiếp đến mức lấy người này làm vợ rồi còn tìm người khác làm bạn gái sao?
An Ngọc giật mình, vội vã né tránh ánh mắt của anh.
Hữu Dương nhìn ra sự chột dạ của cô, anh sầm mặt, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu vừa trỗi dậy trong lòng mình, gần như rít qua kẽ răng mà nói.
- Tôi không thừa tinh lực để có thể làm được cái trò nay người này, mai người khác, nên em không cần phải tốn thời gian lo lắng về điều đó.
- Anh không nhìn cô nữa, mà quay đầu hướng ánh mắt về phía cửa sổ.
- Vị trí của em sẽ mãi mãi không bị lung lay nên em chỉ cần kê cao gối ăn no ngủ kỹ, chăm sóc tốt sức khỏe của mình là được.
Đừng làm những chuyện vớ vẩn giống như ngày hôm nay nữa.
An Ngọc mím môi lắng nghe.
Không hiểu vì sao nhưng cô lại có cảm giác anh đang giải thích với cô vậy, tuy nhiên, có thể là do cô nghĩ nhiều, bởi vì cô nghe ra được thái độ lúc nói chuyện của anh khá khó chịu.
Anh đang cảm thấy bực mình khi cô tự ý xen vào chuyện riêng của anh ư? Hình như cô vừa làm một chuyện quá phận rồi.
Cho nên, cô ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, nhỏ giọng đáp.
- Vâng, lần sau em sẽ không như vậy nữa.
Chiếc xe chạy thẳng về nhà, ngay khi cô và Lim vừa bước xuống, anh đã bảo Đức Hiếu phóng đi trước khi cô kịp nói lời tạm biệt.
An Ngọc đứng sững nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất sau lối rẽ.
Cô mím môi, khẽ thở dài rồi quay đầu đi vào nhà.
Cô có thể khẳng định chắc chắn rằng cô làm anh tức giận rồi.
Bởi vì tối hôm đó anh không qua tìm cô nữa, chỉ nhắn cho cô một tin nhắn bảo rằng cô hãy ngủ trước mà không cần chờ anh.
Chẳng hiểu vì sao, An Ngọc đọc tin nhắn ấy xong khó chịu vứt máy đi, kéo chăn lên quá đầu.
Hừ! Ai thèm chờ anh, muốn qua thì qua không qua thì thôi.
Không có anh cô vẫn có thể ngủ được, có gì mà không thể chứ.
Cô đã ngủ một mình suốt hơn hai mươi năm qua rồi còn gì?
Nhưng sự thật chứng minh, thói quen là một thứ rất đáng sợ.
Thiếu đi hơi ấm ở phía sau khiến cô trằn trọc mãi không thể vào giấc nổi.
Điều này làm cho An Ngọc giật mình hoảng hốt.
Từ khi nào cô lại dựa dẫm vào anh như vậy? Chỉ là một mối quan hệ hợp đồng, chẳng lẽ cô lại vô thức xem giả thành thật rồi ư?
Sau đó, không chỉ là một ngày, mà là tận một tháng sau đó, cô và anh tách nhau ra ngủ riêng, thậm chí cô còn không hề nhìn thấy bóng dáng của anh trong nhà suốt thời gian ấy.
Hai người trở về mối quan hệ không mặn không nhạt như những ngày đầu tiên, không tương tác, không gặp gỡ, không trò chuyện.
Và cũng trong thời gian đó, chẳng có đêm nào An Ngọc ngủ ngon, có lúc cô trằn trọc, có lúc lại bị những cơn ác mộng dày vò khiến tinh thần cô sa sút, tâm tình cũng bực dọc hơn.
Trong những buổi huấn luyện với Lim, những cú đòn cô tung về phía bao cát cũng dữ dội và mạnh mẽ hơn, sát khí trong mắt nồng đến mức khiến Lim cũng phải giật mình, vô thức tránh qua chỗ khác.
Tâm trạng đã không tốt như vậy rồi, thế mà con ruồi con nhặng cứ bám riết mãi khiến cô càng khó chịu hơn.
Thanh Vân và Gia Hưng giống như đang thi nhau xem ai làm phiền cô hơn thì phải.
Một kẻ thì nhắn tin khoe khoang, lúc nào cũng gửi