Lim báo với cô rằng phía cửa hàng liên hệ lại, họ báo rằng đồ mà cô đặt đã hoàn thiện rồi.
Bấy giờ An Ngọc mới nhớ tới tháng trước cô từng đặt riêng một món đồ để làm quà tặng anh.
Mà cũng mới ngày hôm qua thôi, có vẻ như bấy giờ Lim mới nhận ra được sự bất thường của cô đến từ đâu nên đã bâng quơ nói rằng một tháng nay Hữu Dương cùng Đức Hiếu qua chi nhánh khác làm việc, cho nên mới không về nhà.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, tâm trạng của An Ngọc dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn bứt rứt khó chịu bởi vì mãi tới bây giờ cô mới biết chuyện.
Anh rời đi cũng không nói với cô một câu, đây mới là chuyện khiến cô có cảm giác không thoải mái.
Dù vậy, quà đã làm xong, cô cũng đã thanh toán toàn bộ chi phí rồi, không tới lấy cũng không được, và có muốn vứt cũng không thể là cô vứt.
Nhưng điều khiến cô không ngờ đó là cô lại gặp Gia Hưng trước cửa tiệm, ngay khi cô mới làm xong thủ tục nhận hàng đặt của mình và đang trên đường trở về.
Lúc cô còn đang sững người vì ngạc nhiên, anh ta cũng đã nhìn thấy cô và đi tới, cười khổ với cô.
- Anh đã nhắn cho em rất nhiều tin nhắn, em không thấy sao?
- Sao anh lại ở đây? - Cố đè nén cảm giác buồn nôn, An Ngọc kéo môi mình lên thành một nụ cười.
Tuy nhiên trong mắt Gia Hưng, nụ cười gượng gạo ấy biến thành sự khó xử.
Anh nói.
- Không liên lạc được với em nên anh đã hỏi nhân viên ở đây, nghe nói có thể hôm nay em sẽ tới nên anh cố ý đứng đây chờ em.
An Ngọc nhíu mày, mắt liếc về phía cửa hàng với vẻ không vui.
Những người ở đây chẳng lẽ không biết một quy tắc hiển nhiên bất di bất dịch rằng không được tiết lộ thông tin của khách hàng với người khác sao?
- Không phải lỗi của họ đâu.
- Nhận thấy ánh mắt của cô, như thể sợ cô sẽ xông ngược vào trong làm loạn, Gia Hưng gãi gãi đầu ngượng ngập, nhỏ giọng giải thích.
- Anh nói với bọn họ anh là bạn trai em, còn...!đưa ảnh cho họ xem nên họ mới tin tưởng và nói cho anh biết.
Đến lúc này, An Ngọc phải mím môi nhắm mắt lại, hai tay siết chặt lại để kiềm chế sự khó chịu đến mức muốn đánh người của mình.
Tại sao ngày xưa cô lại không biết cái tên này có thể mặt dày tới mức như vậy? Bây giờ anh ta còn có mặt mũi tự nhận là bạn trai của cô sao? Chết tiệt! Lại còn mấy tấm ảnh ngày xưa nữa chứ? Đúng là cô mù rồi mới có một khoảng thời gian dài yêu anh ta đến mức muốn làm vợ anh ta.
- Xin lỗi, anh biết anh không nên làm như vậy, nhưng mà...!anh chỉ muốn gặp em.
- Có vẻ như cũng nhận ra bản thân quá đáng, Gia Hưng nhỏ giọng giải thích.
- Anh muốn...!chính thức xin lỗi em vì chuyện ngày đó.
Hôm ấy anh có hơi nặng lời với em, hành động cũng hơi quá đáng.
Chỉ là hơi nặng lời, hơi quá đáng thôi sao?
An Ngọc không nhịn được mở lớn mắt nhìn anh bằng vẻ trách cứ và tổn thương.
Cô còn nhớ rõ ngày đó, khi bị cô tận mắt bắt tại trận, phản xạ đầu tiên của anh ta chính là bảo vệ Thanh Vân, che chắn cho cơ thể tr@n truồng của cô ta.
Dù anh ta luống cuống, nhưng cũng chẳng có mấy kiên nhẫn giải thích với cô.
Cô chất vấn anh ta, anh ta không nói gì.
Cô phát điên muốn xông tới đánh Thanh Vân, anh ta lại đẩy ngã cô, mắng cô là loại phụ nữ đanh đá.
Anh ta còn nói với cô thực chất anh ta đã chán ngấy khi ngày ngày nhìn thấy vẻ quê mùa của cô, anh ta nói anh ta mất mặt khi đứng cạnh cô, anh ta còn nói...!vì cô không chịu cho anh ta cái ngàn vàng khiến anh ta phải nhịn tới mức muốn điên.
Ban đầu, chính Gia Hưng là người theo đuổi cô, nói rằng anh ta thích sự ngây thơ của cô.
Và rồi anh ta cũng là người nói lời chia tay với cô trước, với lý do rằng cô quá bảo thủ, không tin tưởng anh ta.
Anh ta cứ nghĩ rằng anh ta là ngoại lệ đặc biệt, nhưng cô lại đề phòng anh ta như đối với bao người đàn ông khác.
Anh ta trách cứ cô không tin tưởng anh ta, cho nên anh ta mới phải ngoại tình.
Rất nực cười đúng không? Kẻ sai là anh ta, nhưng kẻ vênh váo với hàng tá lý do mà anh ta xem là đương nhiên cũng là anh ta, và kẻ hếch hàm nói lời chia tay cũng là anh ta.
Và bây giờ anh ta nói với cô rằng, anh ta hơi nặng lời, hành động hơi quá đáng.
Anh ta xem cô là kẻ ngu dễ gạt nên mới nói cái điều vô lý với vẻ mặt dĩ nhiên như vậy.
Và anh ta nghĩ rằng chỉ cần một lời nói xin lỗi thôi là cô sẽ dễ dàng tha thứ cho tất cả những chuyện mà anh ta đã làm.
Nghĩ tới những điều ấm ức như vậy, nước mắt cô vô thức cuộn lên, chảy ra.
Cô nhanh chóng rời mắt đi, gạt nhanh giọt nước mắt vừa rơi, giọng hơi run lên.
- Anh đừng liên lạc với em nữa, em không muốn Thanh Vân hiểu nhầm.
Dù sao chúng ta cũng chia tay rồi, sau này anh còn là em rể của em.
- Anh biết.
- Gia Hưng tần ngần chốc lát vẫn cầm lấy tay cô, giọng nói nghèn nghẹn.
- Anh biết tất cả đều là lỗi của anh, anh đã làm em tổn thương rất nhiều.
Anh xin lỗi.
- Không sao cả.
- Cô cười trong nước mắt, cũng không rút tay về.
- Là do em không tốt, không xứng với anh, cũng không thể cho anh những thứ mà anh muốn.
- Vậy chúng ta...!có thể làm bạn không? - Gia Hưng hơi siết tay cô, bàn tay run rẩy thể hiện rõ sự căng thẳng của mình.
- Chí ít...!anh muốn bù đắp cho em một phần nào đó.
An Ngọc tần ngần chốc lát, cuối cùng cắn môi khẽ gật đầu.
Gia Hưng thở phào nhẹ nhõm, nhích người lại một