Buổi lễ nhanh chóng được bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi quan khách, bao gồm cả An Ngọc.
Rất nhanh, cô vứt câu nói của anh ra sau đầu, hướng mắt về phía sân khấu.
Cô ngồi bên dưới chứng kiến tất thảy cảnh hai người thề sẽ mãi ở bên nhau, dù già trẻ hay ốm đau, dù giàu sang hay nghèo khó cũng không chia lìa, xem đối phương như một phần của cơ thể, tôn trọng, bảo vệ, và trung thành tuyệt đối.
Vào giây phút hai người trao nhẫn, An Ngọc cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười.
Rất nhanh thôi, cả hai sẽ phản bội lời thề đó.
- Đừng nhìn nữa, nhanh ăn đi.
- Hữu Dương đẩy bát súp ấm nóng tới trước mặt cô.
An Ngọc ngoan ngoãn cầm thìa lên thử một chút, sau đó mỉm cười mãn nguyện.
Không hổ là khách sạn năm sao, đồ ăn thực sự rất ngon.
Cô cũng sắm vai một người vợ tốt, không ngừng gắp thức ăn cho anh, cô không biết anh thích hay không thích món nào, chỉ là gắp đại thôi, nhưng anh đều rất nể mặt đều cho vào miệng, nhai với khuôn mặt vô cảm.
Nhìn xem, biểu cảm như thế thì làm sao cô đoán được chứ?
Chợt, sống lưng cô lạnh toát.
Cô vô thức quay đầu nhìn về phía sau, không ngờ lại trông thấy vợ chồng trẻ kia đang nhìn về hướng này, mỗi người một biểu cảm.
Một kẻ thì nhíu mày, sầm mặt không vui, một người thì mím môi đầy vẻ ghen tỵ.
Xem đi, giây trước còn buông lời thề linh thiêng như vậy, giây sau đã nhìn người khác với vẻ không cam lòng, trong mắt không hề giấu nổi sự tham lam, hoàn toàn không đặt bạn đời của mình vào mắt.
Thật sự là trời sinh một cặp.
Cằm bị người bên cạnh giữ ấy, An Ngọc bị Hữu Dương bóp cằm xoay đầu lại, tay kia còn đang nâng thìa lên, rõ ràng đang muốn đút cho cô.
Lại nữa rồi! Anh lại muốn dùng cách xấu hổ này để trừng phạt cô sao? An Ngọc nhìn anh với ánh mắt cầu xin, nhưng sự thật chứng minh rằng anh không hề nể mặt cô chút nào.
Thìa đã được đặt lên môi, An Ngọc run rẩy, cuối cùng biết rằng không lay chuyển được anh nên đành hé môi ra.
Hữu Dương mỉm cười hài lòng, ngón tay quệt nhẹ lên môi lau đi phần nước sốt bị dính.
Không dám lơ là, cô tập trung vào bữa ăn, đến khi no ngang bụng rồi mới ngừng lại.
Ngoài hai người kia, An Ngọc còn âm thầm để ý thêm một người nữa luôn nhìn về hướng này với đôi mắt sáng rực.
Có vẻ như sau một buổi quan sát cẩn thận, ông ta đã nhận ra mối quan hệ của cô và Hữu Dương không hề tầm thường.
Và đây cũng chính là mục đích của cô.
Cô biết, một kẻ thậm chí còn dám bán đứng người thân thì sẽ không quá xem trọng tình cảm và huyết thống.
Nhưng nếu mối quan hệ kia liên quan đến lợi ích, chắc chắn ông ta sẽ hành động.
Quả nhiên, sau buổi lễ, lúc cô vừa đi từ phòng vệ sinh ra, cô đã vô tình gặp người chú của mình đứng chờ ở cuối hành lang từ bao giờ.
Cô mỉm cười bước tới, ông ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp, mở lời trước.
- Chú có thể nói chuyện riêng với con không?
Tất nhiên, An Ngọc không từ chối, cùng ông đi tới khu vực hút thuốc vắng vẻ.
Không cần nhiều lời, ông lấy từ túi áo ra một tờ giấy gấp tư, vuốt v e bề mặt giấy một lúc rồi nhìn cô.
- Có chuyện này...!có thể con sẽ khó chấp nhận, nhưng chú không thể im lặng mà không cho con biết.
- Đoạn, ông ta đưa tờ giấy đó cho cô, lặng im không lên tiếng nữa.
An Ngọc nhìn ông khó hiểu, nhưng tới khi tờ giấy được mở ra, nhìn từng dòng chữ hiện ra trên đó, nụ cười trên môi cô chậm rãi biến mất.
An Ngọc mím môi, gấp đôi tờ giấy lại, cúi đầu mím môi không nói gì.
Nhận ra cô không hề bất ngờ, ông cất tiếng.
- Con...!đã biết từ trước sao?
An Ngọc nhìn sang nơi khác, không đáp, nhưng vành mắt đã đỏ lên.
Đức Tùng nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng, giữ lấy hai vai cô xoay người cô lại, giọng khàn đi.
- Con...!con đã biết từ trước, đúng không? Là vào ngày hôm đó sao, cho nên con mới có hành động kì lạ như vậy?
An Ngọc vẫn không đáp, cúi đầu chịu đựng.
Hai tay cô hơi siết lại, móng tay dài ghim vào tờ giấy mỏng manh, nước mắt chậm rãi lăn xuống gò má.
- Tại sao ngày hôm đó con không nói? Tại sao con không nói con là con gái của bà ấy? Cũng là...!con gái của ta?
An Ngọc mím môi, lắc đầu nguầy nguậy.
Đức Tùng buông cô ra, quay đầu đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.
Giọng ông run rẩy.
- Bà ấy đã luôn chạy trốn khỏi ta, vì sao đến cả con cũng không chịu nói cho ta biết? Tại sao lại biến ta trở thành một kẻ ngốc, ngay cả con gái ở trước mặt nhiều năm như vậy cũng không biết?
- Con...!không muốn khiến chú khó xử.
Con không muốn làm đảo lộn gia đình chú.
- Bấy giờ An Ngọc mới nghẹn ngào giải thích.
- Con...!ngày hôm đó con chỉ đoán thôi, mẹ con...!luôn kể rằng bố của con là mối tình đầu của bà ấy, là người bà ấy rất yêu.
Cho đến cuối cuộc đời bà ấy mới nói với con những điều đó.
Nhưng con không ngờ người đó lại là...!chú.
Con thật sự rất bối rối.
Con...
- Con gái ngốc! Đừng gọi chú nữa! - Ông chợt quay sang ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô.
- Ta là bố của con, vĩnh viễn là bố của con.
- Bố! - An Ngọc òa khóc ôm lấy ông.
- Mẹ con mất rồi, bà ấy đã luôn sống trong đau khổ, bà ấy luôn nhớ tới bố.
Nhưng con lại không kịp nhìn bà ấy lần cuối, ngày đó con đến, bà ấy đã không còn mở mắt nữa.
Bố ơi, bây giờ con chỉ còn bố nữa thôi.
Bố đừng rời xa con.
- Sẽ không đâu, bố sẽ không bỏ rơi con.
- Đức Tùng vỗ lên lưng cô an ủi.
- Bố muốn bù đắp cho con, bố sẽ cho con một gia đình trọn vẹn.
Con về nhà với bố đi.
Nghe tới đây, An Ngọc buông ông ra, nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên.
Một thoáng vui mừng lướt qua, nhưng khi nhớ tới một chuyện, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng