An Ngọc điều chỉnh lại cảm xúc của mình xong thì quay lại nhà vệ sinh, dùng đồ trang điểm che đi đôi mắt sưng đỏ của mình.
Tới lúc quay về bàn tiệc, cô nhìn thấy cô gái mặc một bộ váy trắng thanh thuần mà quyến rũ đang ngồi bên cạnh chồng của cô.
Thanh Vân đã thay váy cưới cồng kềnh ra và đổi thành một bộ váy dạ hội màu trắng, mái tóc búi cao lộ ra cần cổ trắng ngần với xương quái xanh quyến rũ.
Đặc biệt, bộ váy cúp ngực có thể phô bày toàn bộ vẻ đẹp nở nang mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chối từ.
An Ngọc đứng nhìn một chốc mới đưa mắt tìm kiếm Gia Hưng.
Anh ta đang ngồi nâng ly cùng bạn ở một bàn cách đó không xa, hoàn toàn không hề nhận ra người vợ mới cưới của mình không chút kiêng dè mà v3 vãn người đàn ông khác.
An Ngọc cười tủm tỉm đi đến vòng qua ngồi xuống chiếc ghế bên tay phải Hữu Dương, ôm lấy cánh tay tay hết sức thân mật, lên tiếng.
- Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Rõ ràng, Thanh Vân có hơi sững lại trước sự xuất hiện đột ngột của cô, sau đó mím môi khó chịu vì cuộc trò chuyện bị xen ngang, còn Hữu Dương thì vẫn hết sức điềm nhiên giúp cô vén tóc mái ra sau tai, đáp.
- Không có gì.
Muốn về chưa?
An Ngọc còn chưa kịp trả lời thì Thanh vẫn đã níu lấy tay áo của anh, giọng hơi nũng nịu.
- Sao anh về sớm thế? Ở lại chơi thêm chút nữa đi.
An Ngọc mở lớn mắt, hoàn toàn không ngờ cô ta có thể làm vậy ngay trước mặt mình, không hề có chút ý tứ giấu giếm nào.
Thấy cô sững người, cô ta lại không hề chột dạ, còn nhếch môi, nhưng lúc nhìn về phía Hữu Dương thì lập tức trở mặt, bày ra sự ngây thơ dịu dàng.
An Ngọc thật sự rất muốn bật ngón cái với sự thay đổi ấy.
Trước lời đề nghị kia, Hữu Dương vẫn không đáp, giống như không nghe thấy vậy, chỉ hơi nhíu mày rút mạnh tay về, sau đó nghiêng đầu nhìn cô chờ đợi.
Bấy giờ cô mới nhớ bản thân chưa trả lời câu hỏi của anh, mà cô cũng đang muốn khiến đối phương khó chịu nên khẽ đáp.
- Vâng.
- Cô còn cố tình ý tứ rút tay mình về.
- Em cũng hơi mệt rồi, chúng ta về đi.
Quả nhiên, khi nghe cô nói xong, Thanh Vân cắn chặt môi dưới, trừng mắt với cô.
Hữu Dương cầm lấy tay cô cùng đứng dậy.
Thanh Vân thấy anh định rời đi thật cũng vội vã đứng dậy theo, cô ta thật sự sợ tuột mất con mồi ngon này đến mức không thèm quan tâm gì nữa mà ôm lấy cánh tay anh, mở to đôi mắt long lanh của mình, nhỏ giọng đáng thương.
- Anh...!anh về thật sao?
Hữu Dương lạnh nhạt nhìn về phía cô ta, giật mạnh tay.
An Ngọc cũng không nhịn nổi nữa, khuôn mặt lo lắng kéo anh sang một bên, tránh cô ta càng xa càng tốt, sau đó cười gượng với Thanh Vân.
- Chuyện đó...!chị với anh ấy về trước đây.
Chúc hai người tân hôn vui vẻ nhé!
Bộ dạng giữ của rõ ràng của An Ngọc khiến ý chí chiến đấu của Thanh Vân càng dâng cao.
Cô ta mỉm cười ngọt ngào, miệng thì trả lời An Ngọc nhưng mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Hữu Dương.
- Vâng ạ, hôm nay anh chị tới dự lễ cưới của em khiến em rất vui.
- Đoạn, lại rụt rè giữ lấy một góc áo nhỏ của anh, cúi đầu ngượng ngùng.
- Anh à, lần đầu gặp mặt, anh là bạn trai của chị thì có thể cho em xin phương thức liên lạc không? Sau này có lẽ chúng ta sẽ là gia đình, em muốn thân thiết với anh hơn.
- Không được...!- An Ngọc vừa mở miệng muốn từ chối, Hữu Dương đáp lên tiếng đáp gãy lời cô.
- Được thôi!
Thanh Vân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vui mừng, cô ta liếc thấy khuôn mặt An Ngọc hơi tái đi thì càng đắc ý hơn.
Lúc Hữu Dương lấy danh thiếp trong túi áo mình ra rồi đưa cho cô ta, Thanh Vân rõ ràng trông thấy An Ngọc muốn đưa tay ra cản, nhưng sau đó có vẻ vì e ngại anh nên lại không cam lòng thu tay về.
Cô ta ngượng ngùng nhận lấy, che trên