Đức Tùng đưa An Ngọc về nhà, thật sự muốn công khai thân phận của cô trong giờ cơm tối.
Lúc cô xuất hiện, ba người còn lại trong nhà đều hết sức ngạc nhiên.
Đức Tùng cũng không hề có màn dạo đầu nào, vừa ngồi xuống, ông đã nói thẳng rằng An Ngọc là con gái thất lạc nhiều năm của ông.
Và dù cô bằng tuổi Thanh Vân nhưng nếu tính theo tháng, cô sẽ phải gọi cô ta là chị.
Một thoáng yên lặng xuất hiện, Gia Hưng kinh ngạc nhìn An Ngọc ngồi lặng im một bên, mẹ của Thanh Vân thì tái mặt, còn Thanh Vân thì trợn mắt, đập bàn đứng bật dậy.
- Không thể nào! Không thể có chuyện đó! Bố, bố còn tỉnh táo không? Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa.
Cô ta là con của hai bác, bố nhận nuôi cô ta làm cái gì?
- Không phải nhận nuôi.
- Đức Tùng vẫn nghiêm mặt, điềm nhiên giải thích.
- Ngọc là con gái ruột của bố, cũng là em gái ruột của con.
- Bố đừng có hồ đồ! - Thanh Vân gào lên.
- Bố lấy đâu ra người con nữa chứ? Mẹ ở cạnh bố nhiều năm như vậy, bố chưa từng ra ngoài ăn vụng.
Bố bị cô ta lừa đúng không? Bố tỉnh táo lại đi!
Thanh Vân vừa dứt lời, mẹ cô ta lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt vặn vẹo nhìn vào Đức Tùng.
- Là mụ ta đúng không? - Bà rời khỏi chỗ lao tới nắm lấy cổ áo ông ta, gào lên.
- Ông vẫn qua lại với con ả đó đúng không? Sau đó sinh ra cái thứ nghiệt chủng này? Cái con hồ ly tinh ấy...
Chưa dứt câu, Đức Tùng đã sầm mặt giật tay bà ta ra, gằn giọng.
- Đừng có nhắc đến bà ấy, bà không xứng!
- Ông...
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng đầy đủ thông tin khiến Thanh Vân ngỡ ngàng, cô nhìn người bố vẫn luôn mẫu mực trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
- Bố thật sự...!có tình nhân bên ngoài sao? - Cô ta hướng mắt về phía cô.
- Bố thật sự...!phản bội mẹ sao? Bố thậm chí...!thậm chí còn có một đứa con chỉ thua con có sáu tháng sao?
Thanh Vân cười chua chát, vừa lắc đầu vừa lùi ra phía sau.
- Không thể nào! Bố lừa con! Cô ta không thể! Chắc chắn đây là âm mưu của cô ta, cô ta muốn trả thù.
Đúng! - Thanh Vân chợt tỉnh táo lại chạy tới giữ lấy hai tay bố mình, nước mắt đau khổ đã lăn xuống má.
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy.
- Bố! Cô ta gạt bố! Cô ta không phải con của bố đâu! Cô ta muốn trả thù chúng ta, cô ta vì hai bác nên mới cố tình bịa chuyện để trả thù chúng ta! Bố...
- Con im miệng! - Đức Tùng quát lớn, đôi mắt chột dạ nhìn về phía cô, thấy cô đứng im cô đơn ở một chỗ đang nhìn ông đầy lo lắng thì khẽ thở phào.
Ông đẩy tay con gái mình ra, nhíu mày.
- Thanh Vân, đây là sự thật.
Bố biết đây là sai lầm của bố, bố có lỗi với mẹ con con.
Nhưng An Ngọc cũng là con của bố, bố không thể làm lơ với sự tồn tại của con bé được.
- Không! - Thanh Vân hét lên, bịt hai tai lại.
- Không! Không thể có chuyện đó! Bố nói dối!!
Đoạn, cô nhìn về phía An Ngọc, đôi mắt long lên giận dữ, bất ngờ nhào tới đẩy mạnh cô, khiến lưng cô đập mạnh vào tủ bếp.
An Ngọc ôm lấy chỗ đau, nhíu mày rên lên một tiếng, Thanh Vân chỉ vào mặt cô mà quát.
- Chị cút đi! Chị cũng có bố mẹ, tại sao chị lại nhận vơ người khác làm bố mình? Chúng tôi thì liên quan gì đến chị?
Lúc Thanh Vân còn đang chỉ tay mắng nhiếc thì Gia Hưng đã vội chạy đến đỡ lấy An Ngọc ngay lúc cô đập người vào tủ.
Nhìn khuôn mặt nén đau của cô, lại chỉ có thể nhẫn nhịn nghe những lời sỉ vả xúc phạm của đối phương, anh hết sức đau lòng, tay xoa lên lưng cô như đang vỗ về an ủi.
Ngay lập tức, An Ngọc tủi thân rơm rớm nước mắt, níu lấy áo anh như đang giữ phao cứu mạng, Thanh Vân thấy vậy thì chạy đến đẩy Gia Hưng ra, tát mạnh lên mặt cô.
- Chị cút ra, tại sao chị dám v3 vãn chồng tôi? Chị còn dám đứng đây giả vờ đáng thương sao? Đồ vô liêm sỉ!
Cái tát vang dội khiến Gia Hưng và Đức Tùng giật mình.
Cả hai lao đến, một người ôm lấy cô lùi ra sau, nhấn cô vào ngực mình bảo vệ, một người thì giữ lấy tay Thanh Vân, nhíu mày quát lớn.
- Con nháo đủ chưa? Tại sao con lại hành xử như vậy? Đó là em gái con!
- Con không có em gái! - Thanh Vân giật mạnh tay ra khỏi tay ông, nhìn Gia Hưng đang ôm lấy An Ngọc thì gần như mất bình tĩnh đẩy ông qua muốn xông đến.
Mẹ của cô ta cũng không còn đứng đơ ra nữa, ôm lấy Đức Tùng kéo ông ra, hét.
- Ông không được động đến con gái tôi!
Đức Tùng bị người phụ nữ phía sau ôm chặt, không thể bước lên được.
Ông không biết người phụ nữ này lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy.
Mà Thanh Vân thì nhào đến muốn túm lấy tóc An Ngọc thì bị Gia Hưng xoay người dùng lưng chắn lấy, chặn hết mọi đòn đánh của cô ta.
An Ngọc vẫn được anh ta vững vàng bảo vệ trong lòng mình, run rẩy ngước lên nhìn anh ta bằng đôi mắt đẫm lệ.
Dù Gia Hưng bị đánh đau nhưng vẫn mỉm cười trấn an cô, An Ngọc dường như không chịu đựng được nức nở ngăn cản.
- Chị! Chị đừng đánh nữa! Chị đánh em đi, em sai rồi! Chị đừng đánh anh ấy nữa mà.
Cô muốn kéo Gia Hưng tránh đi, muốn giãy ra khỏi cái ôm của anh, nhưng anh ta vẫn nhất quyết đứng vững chắn hết mọi sự tấn công của vợ mình, bảo vệ cô để cô không bị đối phương chạm lấy dù chỉ là một sợi tóc.
Mà Thanh Vân gần như mất khống chế, dáng vẻ dịu ngoan yếu đuối ngày thường gần như mất sạch trước lời nói của cô.
Cô ta gào lên.
- Im mồm! Ai là chị của cô? Đoàn An Ngọc, cô ra đây! Con khốn này, cô dám ôm chồng người khác ngay trước mặt tôi sao? Đồ vô liêm sỉ này!
Thanh Vân nhảy lên túm lấy tóc Gia Hưng khiến anh ta đau đến trợn mắt không thể không buông cô ra.
Sự tức giận dấy lên trong lồ ng ngực, anh ta giữ lấy hai tay vợ mình khóa chặt lại, hét lên.
- Thanh Vân, em bình tĩnh lại đi!
- Anh quát em? Bây giờ anh lại vì con khốn này mà quát em? Anh là chồng của ai hả?
- Anh...!anh nhẹ tay thôi.
- An Ngọc chạy