Trên con đường lớn, một nhóm ba người cưỡi ngựa chạy đến khách điếm. Bọn chúng vừa xuống ngựa, tên lùn tịt và tên cao lêu nghêu vội vàng bước ra đón. Hai bên trao đổi với nhau hồi lâu, nhóm ba người lại lên ngựa, nhắm hướng Nam Hạ phóng đi. Tên lùn và tên cao vừa đi vào liền thấy mọi người đang nhìn bọn hắn với ánh mắt tò mò. Tên cao bỗng nhiên nói lớn:
“Có một tin tức rất quan trọng. Mọi người mua cho hai chúng ta một bình Thanh Cốt Xà đi nào.”
Mọi người nhao nhao lên hỏi: “tin này hấp dẫn hơn tin vừa rồi hay không?” Có một tên trung niên rất hào phóng, hắn hô to: “tiểu nhị, lấy một bình Thanh Cốt Xà cho hai vị huynh đài này.” Mọi người nghe vậy liền vỗ tay một trận rồi giục: “kể mau đi.”
Tên lùn tịt nói:
“Chắc mọi người đã từng nghe nhắc đến kho báu của Nam Yên vương.”
Mọi người mắt sáng lên, người này nhìn kẻ nọ đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt của nhau. Bỗng nghe tên cao lêu nghêu tiếp lời:
“Ngày trước có tin tức từ Nam Hạ truyền đi. Tin tức này nói rằng: tấm bản đồ dẫn đến kho báu đã rơi vào tay của Đào gia trang ở Cổ thành.”
Mọi người liền xôn xao bàn tán, tin tức này có kẻ đã nghe qua nhưng cũng có người chưa biết. Mà tin tức về kho báu tất nhiên làm người ta cảm thấy phấn khích hơn cả. Tên lùn lớn tiếng nói:
“Mọi người có biết hiện giờ tấm bản đồ đang nằm trong tay của ai hay không?”
Mọi người đều im lặng, chờ đợi hắn nói ra tin tức quan trọng. Tên lùn hít một hơi thật sâu nói:
“Tấm bản đồ hiện giờ đang nằm trong tay của Bạch Vân.”
Mọi người nghe hắn nói như vậy liền nhao nhao lên hỏi:
“Có phải tên Bạch Vân giết người, cưỡng gian lúc nãy không?”
Thấy tên lùn gật đầu, mọi người cùng nhau nghị luận:
“Có chuyện như vậy sao?”
“Bạch Vân này quả nhiên có bản lãnh. Võ công hắn cao cường lắm thì phải?”
“Bạch Vân kia bao nhiêu tuổi rồi? Sư phụ của hắn là ai thế?”
Những câu hỏi này làm lùn, cao hai tên chỉ biết nhìn nhau, không trả lời được. Bên này Đỗ Hoàng nhìn Kiều Tam Nương nói:
“Lúc trước ta kéo muội đến Đào gia cướp bản đồ, nhưng muội cho rằng bản đồ không nằm trong tay Đào Nghiêm. Bây giờ ta mới hiểu hàm ý trong lời nói của muội.”
Kiều Tam Nương chỉ cười khẽ. Đỗ Hoàng thấy vậy hỏi:
“Nhưng vì sao muội biết chắc như thế?”
Kiều Tam Nương nói:
“Chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút là biết thôi.”
Đỗ Hoàng gãi đầu:
“Muội cứ trêu chọc ta mãi.”
Hắn nói xong liền rót một chén rượu uống ừng ực. Kiều Tam Nương làm như không thấy, nàng nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Đỗ Hoàng tính tiền, cả hai cùng lên ngựa hướng thẳng Nam Hạ mà tiến.
…
Trong khu rừng cao su đầy lá khô, Kiều Tam Nương cùng Đỗ Hoàng cưỡi ngựa trên lối mòn, đi song song với nhau. Nơi đây chỉ cách Nam Hạ hai canh giờ mà thôi, hai người đã chạy một đoạn đường khá xa nên muốn cho ngựa nghỉ ngơi một chút. Bỗng nhiên hai người quay sang nhìn nhau, rồi thúc ngựa vào trong đám cây cao su. Lúc này, tiếng huyên náo từ phía trước truyền tới. Có một đám quan binh đang truy đuổi một tên khất cái. Tên khất cái ăn mặc dơ dáy nhưng vẫn có thể thấy được máu tươi đang chảy ra trên người của hắn. Bọn quan binh đã đuổi kịp. Chúng bao vây tên khất cái lại, tên cầm đầu nói:
“Mau giơ tay chịu trói, theo chúng ta về nha môn.”
Tên khất cái thở hồng hộc nói:
“Ta có làm gì sai trái đâu? Vì sao các ngươi lại muốn bắt ta cho bằng được.”
Tên cầm đầu nói:
“Hừ, ngươi là đồng bọn của tên Bạch Vân đang bị truy nã. Chúng ta phải bắt ngươi về quy án.”
Tên khất cái im lặng, bây giờ hắn đã hiểu vì sao khi ra đường dò hỏi hành tung của Bạch Vân thì dân chúng liền báo tin cho bọn quan binh đến đuổi bắt mình. Tên cầm đầu chuẩn bị áp giải tên khất cái về thì bị một vật gì đó bay trúng vào ngực, té ngửa ra sau. Mấy tên còn lại liền rút đao ra, thủ thế. Bỗng thấy bóng người thấp thoáng, có hai người đã nhảy đến bên cạnh tên khất cái. Tên quan binh nhăn mặt, hắn lòm còm bò dậy, nhịn đau nói:
“Các ngươi dám đả thương người của quan phủ ư? Mau bắt hết bọn chúng lại cho ta?”
Tên nào vừa xông vào thì tên ấy bị đánh văng trở ra, chỉ mấy chốc mà đám quan binh đã lăn lộn, rên rỉ nằm dưới đất. Tên cầm đầu run giọng nói:
“Các ngươi không xem luật pháp ra gì phải không? Chống đối với quan phủ là tội chết, có biết không?”
Đỗ Hoàng cười nói:
“Còn nói thêm một câu nào, tất cả các ngươi sẽ không bao giờ thấy được ánh mặt trời của ngày mai đâu.”
Tên cầm đầu vội quay người bỏ chạy. Mấy tên còn lại cũng không dám ở lại lâu hơn, bọn chúng lồm cồm bò dậy rồi chạy như bị ma đuổi. Tên khất cái thấy một nam một nữ này võ công cao siêu vô cùng, chỉ vung tay nhấc chân thôi đã làm cho đám quan binh thất điên bát đảo rồi. Hắn vội chắp tay nói:
“Đa tạ đại ca, đại tỷ đã ra tay cứu giúp.”
Đỗ Hoàng thấy sắc mặt của hắn không còn một chút máu liền nói:
“Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đã.”
Ba người đi sâu vào đám cây cao su ngồi nghỉ ngơi. Kiều Tam Nương hỏi:
“Ngươi quen biết với Bạch Vân sao?”
Tên khất cái lấy tay chặn vết thương, ánh mắt ngời lên niềm hạnh phúc nhưng vẫn không đáp lời Kiều Tam Nương. Đỗ Hoàng hiểu tên khất cái đang nghĩ gì, hắn cười nói:
“Ngươi yên tâm, hai người chúng ta là chỗ quen biết với Bạch Vân. Chúng ta không làm hại ngươi đâu.”
Tên khất cái nhìn Kiều, Đỗ hai người một lượt rồi ngập ngừng hỏi:
“Có thật không?”
Kiều Tam Nương hỏi:
“Ngươi gặp Bạch Vân khi nào? Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Tên khất cái hỏi lại:
“Làm sao có thể tin tưởng được là