Bạch Vân không biết Kình Ngư bang ở nơi nào. Vì vậy, gã dựa lưng vào một gốc cây, gần mộ của Cuồng Sa, đánh một giấc đến tận trưa hôm sau. Vừa thức dậy, gã thấy đầu óc quay cuồng vì dư âm của cuộc chiến hôm qua còn đọng lại, vả lại nội ngoại thương trong người cũng đang phát tác làm gã đau nhức vô cùng. Gã vận công điều tức khoảng hai canh giờ liền cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lúc này cái bụng của gã lại lên tiếng đòi quyền lợi, gã thầm than hỏng bét. Nơi đồng không hiu quạnh thế này, tìm đâu ra thức ăn chứ? Trong cơn đói cồn cào, mùi máu tanh cùng mùi hôi thối tràn đến làm gã muốn nôn mửa ngay lập tức. Gã vội chạy khỏi nơi đây gấp, không khí ô nhiễm này, gã không thể chịu đựng được. Khi thấy có một thanh kiếm ở dưới đất, gã nhặt lên, vắt bên hông. Trải qua nhiêu lần giao chiến cùng kẻ địch, gã rất hài lòng với kiếm pháp mà mình đã luyện được. Nếu bây giờ, phải chạm mặt Trần Minh Trí, Thái Tinh Hoa thậm chí là Bạch Không Tự, gã tự tin có thể liều mạng một trận, không cần phải trốn chui trốn nhủi nữa.
Bạch Vân đi theo hướng đông. Gã từ tên gọi của Kình Ngư bang cùng y phục của bọn họ mà đoán rằng Kình Ngư bang nằm gần biển. Vì thế gã mon men theo đường mòn, nhắm hướng biển mà tiến.
…
Xế chiều.
Bạch Vân đã có thể cảm nhận được mùi nước biển phảng phất đến. Gã hít lấy hít để cho vơi bớt cơn đói đang ngày càng mãnh liệt trong người. Thấy dưới sườn núi có một ngôi nhà đang nghi ngút khói, gã vội vàng chạy xuống. Ngôi nhà dưới sườn núi là một quán ăn ven đường. Quán chỉ còn trống mỗi một bàn, Bạch Vân vội vàng chạy vào. Gã nói to:
“Mang thức ăn ra ngay, đói chết ta rồi.”
Tiểu nhị lau bàn, rót chén trà cho Bạch Vân, hỏi:
“Khách quan dùng món gì?”
Bạch Vân nói:
“Món gì ăn được thì mang lên. Càng nhiều càng tốt.”
Tiểu nhị cười đáp:
“Khách quan chờ chút. Thức ăn sẽ mang lên ngay.”
Chỉ một khắc thời gian năm món nóng hỏi, thơm phức được mang lên. Bạch Vân chén một hơi đã hết sạch. Mọi người trong quán ăn thấy Bạch Vân “càn quét” thì trợn mắt, há mồm. Kiểu cách ăn uống như thế, bọn họ lần đầu thấy được. Đang bàn tán thì phía trước có tiếng la hét:
“Bọn hung nô đến. Mau chạy đi.”
Hai từ hung nô làm mọi người nơi đây hốt hoảng vô cùng. Mọi người chen lấn nhau bỏ chạy. Bàn ghế trong quán bị xô đẩy, thức ăn vương vãi đầy cả đất. Bạch Vân thấy tình cảnh thế này liền nhíu mày. Sao dân chúng lại hoảng sợ bọn hung nô đến thế kia? Quan phủ đâu cả rồi? Gã quyết định xem: bọn hung nô thật ra là như thế nào.
Bạch Vân không phải đợi lâu. Phía xa có một tên đang cưỡi ngựa tới, phía sau còn kéo lê một người dưới đất. Theo sau là một toán năm tên đi bộ, mang theo một nam một nữ đang bị trói. Chủ quán cùng tiểu nhị dường như đã thấy cảnh này đến quen mắt, bọn họ chỉ lo dọn dẹp bàn ghế cùng chén đĩa, không dám liếc nhìn bọn hung nô, dù chỉ một lần. Bọn họ được yên ổn buôn bán ở đây vì mỗi tuần phải nộp phí cho bọn hung nô. Nếu không làm sao dám ở lại đây, trong khi mọi người đều bỏ chạy chứ? Đây cũng chính là điều Bạch Vân nghĩ hoài vẫn chưa thông suốt được. Gã thấy người bị kéo lê dưới đất đã già, mặt mày lão bị trầy xước nhiều chỗ, hiện giờ lại bất tỉnh vì bị hành hạ, liền muốn ra tay dạy dỗ đám hung nô kia. Vừa nhích người thì lão chủ quán vội nói:
“Khách quan mau chạy đi. Người càng trẻ tuổi, bọn hung nô càng muốn bắt đó.”
Bạch Vân đứng dậy, nói:
“Vậy sao?”
Lão chủ quan lắc đầu ngao ngán. Cái cảnh này xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi. Những người trẻ chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên bảo, đến khi bị bắt chỉ có thể la lối, chửi mắng cho đỡ cơn tức mà thôi. Tên cưỡi ngựa tót xuống, hắn đá vào giữa mặt lão già bị trói, giọng the thé quát:
“Muốn ăn vạ hả? Mau tỉnh lại cho lão tử.”
Một nam một nữ bị trói phía sau chạy đến bên lão già. Người con gái thì khóc lóc thảm thiết, người con trai thì mắng chửi xối xả:
“Quân chó đẻ, phường bất lương. Các ngươi hãy hành hạ ta đây này. Sao lại đối xử với cha ta như thế?”
Tên cưỡi ngựa giận tím mặt, hắn đá người con trai một cái, chửi:
“Dám