Bạch Vân cùng ba cha con theo lời của lão chủ quán, rời khỏi quán ăn. Cách đó chừng một dặm, Bạch Vân cùng ba cha con nghỉ ngơi dưới một tán cây. Bạch Vân hỏi:
“Bọn hung nô hà hiếp dân chúng như thế, vì sao quan phủ không can thiệp?”
Lão già thở dài đáp:
“Bạch thiếu hiệp có điều không biết. Hai năm trước, bọn hung nô đến vùng biển này, rồi xây nhà lập cảng, thuyền buồm cũng được điều động đến càng nhiều. Sau đó chúng mở rộng căn cứ, đánh chiếm các thôn làng lân cận, mở rộng địa bàn. Quan phủ nơi đây ra sức kháng cự nhưng bọn hung nô quá đông, mọi người đều bị giết hoặc bắt làm tù binh cả rồi.”
Bạch Vân lại hỏi:
“Thế dân chúng đành cam chịu như vậy sao?”
Lão già đáp:
“Một số bang phái rất căm ghét sự xâm lấn cùng thói man rợ của bọn hung nô, bọn họ dẫn người đi đánh hung nô nhưng đều thất bại.”
Bạch Vân nhíu mày:
“Vậy triều đình không hay biết việc này hay sao?”
Lão già ngao ngán trả lời:
“Triều đình hiện giờ phải ngày đêm đối phó với quân hung nô ở tây bắc, Đại tướng quân Ngô Tiến đã mất hai thành, đang cố thủ sự xâm lăng của bọn man rợ. Vả lại nơi đây là vùng biển phía đông, cách kinh đô khá xa, triều đình chẳng cho quân đến đây đâu.”
Bạch Vân trầm tư. Gã thấy việc bọn hung nô từ biển đông tiến vào, rõ ràng là một âm mưu. Không hề đơn giản chỉ là chiếm vùng biển, mở rộng địa bàn… Đang miên man với suy nghĩ của mình, thì nghe lão già hỏi:
“Bạch thiếu hiệp có dự định gì không?”
Bạch Vân đáp:
“Lão bá yên tâm. Ta sẽ đưa ba người về nhà an toàn.”
Đôi mắt lão già ngấn nước mắt, lão than:
“Nhà ư? Hôm qua, bọn hung nô đến. Đập phá thôn của chúng tôi. Hiện giờ chắc bọn chúng đã chiếm cứ nơi đó rồi.”
Bạch Vân an ủi:
“Lão bá đừng buồn. Chỉ cần còn sống sợ gì không lo nổi ngày ba bữa. Thế lão bá có dự tính gì không? Nếu có thể giúp được, Bạch Vân sẽ tận lực.”
Lão già quỳ xuống dập đầu, lão nói:
“Nếu Bạch thiếu hiệp không chê, chúng tôi sẽ theo hầu hạ Bạch thiếu hiệp.”
Ba cha con cùng dập đầu làm Bạch Vân áy náy vô cùng. Gã dìu lão già lên, ân cần nói:
“Lão bá quá lời rồi. Chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau là được. Không phải hầu hạ gì cả.”
Lão già thấy Bạch Vân cho ba người họ đi theo liền vui mừng nói:
“Đa tạ thiếu hiệp.”
Bạch Vân cười nói:
“Lão bá cứ kêu Bạch Vân là được, hai chữ thiếu hiệp không hợp cho lắm.”
Gã tiếp:
“Tên họ lão bá là chi, chúng ta xưng hô như bình thường là được rồi.”
Lão già đáp:
“Lão họ Phạm tên Công. Đứa con gái lớn tên Phạm Kiều Như, còn thằng nhỏ tên Phạm Hiếu.”
Bạch Vân cười nói:
“Ra là Phạm bá bá.”
Phạm Công nói:
“Bạch thiếu hiệp, chúng tôi là người làm việc chân tay. Chăn nuôi, trồng trọt đều biết cả.”
Thấy Bạch Vân nhiếu mày, Phạm Kiều Như thốt:
“Cha, chúng ta gọi là Bạch công tử đi. Bạch công tử dường như chưa quen với hai chữ thiếu hiệp.”
Bạch Vân cười nói:
“Ta thấy hai chữ thiếu hiệp không hợp với mình. Đây, cầm lấy. Vốn làm ăn của chúng ta.”
Phạm Công thấy Bạch Vân đưa một nén vàng to đùng ra liền giật mình. Từ lúc sinh ra đến giờ lão chưa từng thấy nén vàng nào to mà màu sắc lại sáng rực như thế. Lão không dám cầm, hai mắt nhìn Bạch Vân dò hỏi. Bạch Vân giải thích:
“Mọi người đừng hiểu lầm. Đây là vàng người ta mua ngựa của ta, không phải vàng bất lương đâu. Phạm bá bá cứ cầm lấy, sau này có việc thì dùng đến.”
Phạm Công hai tay run run cầm nén vàng như sợ nó sẽ rơi xuống đất vậy. Bạch Vân hỏi:
“Phạm bá bá có biết Kình Ngư bang ở đâu không?”
Phạm Hiếu mắt sáng ngời, hắn vội hỏi:
“Chỉ cần qua ngọn núi này là đến. Công tử muốn đến Kình Ngư bang làm chi?”
Bạch Vân thấy thái độ hắn liền hỏi:
“Có việc mà thôi. Kình Ngư bang là nơi như thế nào?”
Phạm Hiếu giành kể:
“Kình Ngư bang rất tốt. Từ khi bọn hung nô đến đây, Kình Ngư bang đã mấy phen đánh nhau với chúng. Tuy không đánh đuổi được chúng đi, nhưng cũng làm cho chúng kiêng kị một phần. Nhờ có họ mà bọn hung nô chưa dám xông qua núi, bọn chúng chỉ quanh quẩn bên này núi mà thôi.”
Bạch Vân ngạc nhiên:
“Quanh đây chỉ có mỗi Kình Ngư bang sao?”
Phạm Công đáp:
“Bang phái thì nhiều lắm, nhưng ai cũng vì quyền lợi của riêng mình.