Bạch Vân thấy vẻ mặt bọn chúng bất thiện thì bình tĩnh đáp: “các hạ nói đùa rồi.”
“Nếu ngươi có thể ra khỏi trấn, chuyện hôm nay xem như không có gì xảy ra.”, gã ngậm tẩu thuốc vẫn nhẹ nhàng nói, hắn nghĩ hôm nay Bạch Vân sẽ không thoát khỏi tay của gã. Đỗ phường mở cửa làm ăn thì người vào đa số là thua, cũng có người thắng nhưng nhiều lắm chỉ là mấy chục lượng mà thôi. Hắn được phân công giám sát nơi đây vì vậy việc Bạch Vân gom hơn trăm lượng bạc sẽ làm ngân quỹ của đỗ phường bị xáo trộn.
“Tại hạ rất hứng thú được đánh một ván với các hạ, nhưng thân đang có việc khẩn cấp, lần sau sẽ bồi tiếp các hạ đánh mấy ván.”, Bạch Vân đánh bài chuồn, gã biết tên ngậm tẩu thuốc kia không phải hạng vô dụng như mấy tên gia nhân của họ Tiêu kia.
“Haha, nếu chính ta đỗ xúc xắc thì ngươi có thể kiếm được số tiền lớn như thế sao?” Gã ngậm tẩu thuốc mỉa mai nói. “Bất quá bây giờ ta cũng không có hứng đánh bạc, mạng của ngươi giao… bắt hắn lại”, hắn đang định trêu chọc một phen thì thấy Bạch Vân đang bỏ chạy hướng hai tên thuộc hạ của hắn.
Một tên đại hán vung quyền hướng tới Bạch Vân, tên còn lại cũng đưa hai tay ra như muốn bắt lấy gã. Bạch Vân nào muốn dây dưa với bọn người này, gã thi triển Vi cước độc bộ hành né tránh, chạy ra khỏi con hẻm rồi hướng về cổng phía nam. Bạch Vân chợt trái rồi chợt phải, khi thì ngay trước mặt tưởng như bị bắt rồi nhưng lại lướt ra sau lưng, hai tên đại hán một bụng khí tức nhưng không thể ngăn cản được gã.
“Hảo khinh công.”, tên ngậm tẩu thuốc cũng khen một câu rồi thi triển khinh công đuổi theo. Hắn nhô lên hụp xuống mấy cái liền đã đuổi kịp Bạch Vân, trong lòng cũng âm thầm khen ngợi, môn khinh công tinh diệu như thế là lần đầu hắn nhìn thấy.
“Tiểu tử ngươi cũng có chút bản lãnh, bất quá với cái tu vi của ngươi còn chưa có thể thoát khỏi tay của ta đâu.”, khi lướt tới sau lưng Bạch Vân hắn cười nói rồi giơ tay chụp vào vai của Bạch Vân. Bạch Vân nghe tiếng gió sau lưng thì biết tên kia võ công cao hơn mình, nếu không tận dụng cơ hội này mà chạy thì sẽ không còn lần sau nữa. Bạch Vân đột nhiên xoay người xuất một quyền tấn công hắn, hắn thấy Bạch Vân đột nhiên tập kích thì đổi trảo thành chưởng, chưởng vào một quyền của Bạch Vân.
“Hự.”, Bạch Vân phun một ngụm máu, cả người bị đẩy lui hơn hai trượng(một trượng hơn 3m) gã thuận theo thế nhanh chóng xoay người phóng qua tường biến mất nhưng sau đó còn vang vọng lại giọng nói có pha chút ý cười: ”hẹn ngày tái ngộ.”
“Tiểu tử thật xảo quyệt.” hắn xuất một chưởng tuy làm Bạch Vân bị thương nhưng lại vô tình làm khoảng cách giữa hai người càng xa, nếu đuổi theo thì không kịp nữa. Tuy hắn bị người tính kế nhưng cũng không để trong lòng, đối với hắn Bạch Vân không đáng để hắn ra tay.
“Nhị đương gia, chúng ta phái người đuổi theo.” Lúc này hai tên thủ hạ của hắn đã chạy đến bên cạnh, cung kính nói.
“Không cần, chỉ là một chút rắc rối nhỏ mà thôi, ta nghĩ hắn không dám quay lại trấn này đâu.” Gã móc tẩu thuốc ra hút một hơi rồi nói. Việc nhỏ thế này không thể làm hắn bận tâm được.
“Các ngươi nhớ trông coi đỗ phường cho tốt, kẻ nào thắng lớn thì phải “ra tay” nhắc nhở ngay, nhớ rõ chưa?” hắn dặn dò thuộc hạ một câu rồi lại phì phèo tẩu thuốc, quay người đi trở về.
“Vâng, nhị đương gia.”
…
Bạch Vân sau khi nhảy ra khỏi tường thì không có chạy đi ngay mà gã nép sát vào thành tường ẩn nấp. Thứ nhất có thể tập kích kẻ đuổi theo, thứ hai sẽ gây tiếng động dễ bị người phát hiện. Sau một khắc(15p) vẫn không thấy động tĩnh gì, Bạch Vân mới thở ra một hơi. Từ nãy giờ gã tập trung tinh thần, bây giờ thả lỏng ra thì thấy cánh tay đau nhức, cả người truyền tới từng trận ê ẩm, huyết khí nhộn nhạo. Phải biết, gã không có học qua nội công, dính một chưởng như thế mà không bị trọng thương là do may mắn mà cũng do tên ngậm tẩu thuốc kia chỉ muốn cho gã một bài học chứ không muốn giết hại gã. Nhị đương gia kia nội công cũng không phải tầm thường, hắn bị bất ngờ nên ra chưởng chỉ có hai thành công lực mà thôi, nếu như mạnh mẽ xuất một chưởng e rằng Bạch Vân có mười cái mạng cũng không đủ để chết.
Nghe trong cổ họng lại ngèn ngẹn, Bạch Vân liền phun ra một ngụm máu. Gã ngồi dựa lưng vào tường mà ngao ngán không thôi. Tóc thì bị xõa ra một ít, quần áo thì bụi bặm đầy người, còn đâu cái dáng vẻ của một công tử con nhà quyền quý nữa chứ.
“Phải đi ngay trong đêm, nếu không bọn chúng mà đuổi tới thì ta thành Bạch Miêu chứ không còn là Bạch Vân nữa”. Nghĩ ngơi một chút, gã liền quyết định. Đi được một khắc, Bạch Vân thấy phía trước có một khách điếm, đối diện lại là nơi buôn bán ngựa. Quả nhiên là nơi thông thương đến vùng lớn của đất nước, đây là nơi đầu tiên gã thấy nhiều ngựa như thế. Nghĩ bụng nên mua một con ngựa để thuận tiện lên đường, bỗng nhiên nghe nhiều tiếng bước chân nho nhỏ vang lên bên phải. Gã liền trốn vào bụi cỏ trước mặt, chăm chú nghe ngóng.
“Chắc ả chỉ trốn đâu đó quanh đây thôi, chia nhau tìm xem.” Có bảy, tám người đang cùng nhau tìm kiếm từ phía đám cỏ bên kia, đang đi về hướng của Bạch Vân. Gã nghe thì biết không phải tìm mình, liền thở phào một hơi. “Ta nên xem động tĩnh trước đã, không nên chuốc thêm phiền phức.”, gã cũng không muốn để bọn người kia phát hiện nên im lặng theo dõi kỳ biến.
Bỗng nhiên có tiếng gió xoẹt ngang chỗ Bạch Vân đang ẩn núp, rồi phóng đến hướng bọn người kia, “hảo khinh công” Bạch Vân đã học qua khinh công nên có sự nhìn nhận khá sâu sắc, vừa thấy có người lướt qua trước người của mình thì khen ngợi tu vi của người nọ. Tiếng binh khí vang lên rồi có ba người ngã xuống không thấy động đậy nữa, cuối cùng chỉ còn lại ba tên, bọn chúng liền kéo nhau bỏ chạy.
“Hihi, các ngươi chuyển lời tới Ngô Báo, muốn đối phó với ta thì hắn phải đích thân ra tay mới được.” Một giọng nói kiều mị vang lên, nàng cũng không đuổi giết ba tên đang chạy thục mạng kia. Nàng nhìn nhìn hướng Bạch