Khi thấy người dẫn đầu đoàn người ngựa là một gã ngậm tẩu thuốc thì Bạch Vân hồn phi phách tán, gã rụt đầu vào trong xe âm thầm tính kế. Kiều Tam Nương thì nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nàng vén tóc cười nhạt. Trong nụ cười thể hiện sự tự tin, như thể chẳng gì có thể làm cho nàng chau mày. Khi đến gần xe lừa, gã cầm tẩu thuốc phóng người, phi thân lướt qua, rồi đứng chặn trước xe lừa. Hắn đứng mà tay trái chắp sau lưng, tay phải thì phì phèo tẩu thuốc trong rất giống phong phạm của bậc cao nhân. Đám thủ hạ của gã cũng dừng ngựa, cả đám bao vây phía sau xe theo hình cánh quạt.
Gã phu xe vội vàng gìm cương, con lừa nhảy chồm lên rồi mới dừng lại được. Gã cho xe dừng lại rồi vội vàng nhảy xuống xe, chạy thục mạng vô rừng trúc bỏ trốn. Chuyện giang hồ giải quyết ân oán hắn cũng có gặp qua nên bây giờ thao tác bỏ chạy trông rất rất thành thục. Không ai quan tâm đến hành động của gã phu xe, nhị đương gia kia cũng vậy. Tuy bên ngoài hắn rất ung dung nhưng hắn luôn cảnh giác động tĩnh của người ngồi trong xe.
“Kiều Tam Nương thật là cao giá, Bạch Không Tự ta đích thân đến mà cũng chẳng làm cho ngươi chịu rời gót ngọc ra gặp.” Hắn thấy trong xe vẫn không có động tĩnh gì nên nóng nảy quát.
Thấy Bạch Vân mặt xanh mét, mồ hôi ướt cả mặt, Kiều Tam Nương che miệng cười, nàng thấy suy đoán của mình lại chắc thêm mấy phần: “tiểu tử Bạch Vân này đúng là tên mọt sách, tay chân trói gà cũng không chặt.”
“Yên tâm, tỷ tỷ sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.” Nàng cười với Bạch Vân rồi phóng ra khỏi xe, đứng đối mặt với họ Bạch kia.
Bạch Vân khi nghe nói không phải là tìm mình thì an tâm không ít, gã nhìn đám thủ hạ của họ Bạch ở phía sau thì thấy lành lạnh ở sống lưng. Tên nào trên tay cũng cương đao sáng loáng, võ công của ai cũng cao hơn gã, nếu gã thi triển khinh công bỏ chạy cũng chưa chắc chạy thoát được, huống hồ còn một gã tự xưng là Bạch Không Tự kia nữa. Bạch Vân cũng không ra khỏi xe, dù gì cũng không phải chuyện của mình, mà có chạy ra thì họ Bạch kia chắc chắn sẽ nhận ra gã, thế thì không phải tự chui đầu vào rọ hay sao, chi bằng lấy tĩnh chế động xem chuyện thế nào rồi tính tiếp.
“Hóa ra là Bạch đương gia của Hắc Mộc trại, ta lại tưởng là bọn cướp vặt nào chứ.”, khi vừa đáp xuống đối mặt với họ Bạch, Kiều Tam Nương cười thật tươi rồi vén mái tóc đang bay nói móc hắn.
“Kiều Tam Nương quả nhiên như lời đồn đại, tuy phận nữ nhi nhưng gan lại lớn hơn không ít người, haha.”, hắn không quan tâm tới lời nói mỉa mai của Kiều Tam Nương mà cười lớn nói.
Hắc Mộc trại tuy không phải cướp vặt, nhưng cũng không sai là mấy, chúng cướp của giết người, không việc gì không dám làm. Trại chủ của chúng võ công cao thâm mạt trắc, được xếp thứ tư trên Hắc bảng, độc ác vô cùng. Những kẻ làm xằng làm bậy hay những kẻ bị triều đình truy nã không còn chốn dung thân đều đầu nhập vào đó cả. Hắc Mộc trại nằm ở trung tâm Đại Nam cách Nam Hạ một ngày cưỡi ngựa. Anh hùng võ lâm nhiều lần muốn ra tay diệt trừ mối họa này nhưng trại này người đông thế mạnh, được xây dựng rất kiên cố, lại ở trên núi nơi dễ thủ khó công nên anh hùng võ lâm mấy lần đều thất bại.
“Bất quá dám động thủ đến đồ của Hắc Mộc trại ta thì cho dù là Khương Khiếu Thông hay Nam Nhất Vương cũng đều phải trả giá đắt như nhau cả.” Sau khi cười thì trên mặt của Bạch Không Tự lộ vẽ giận dữ. Hắc Mộc trại của hắn đang âm mưu thống nhất võ lâm, nên cần nguồn tiền bạc dồi dào. Vừa rồi mới cướp được hai mươi vạn lượng vàng của một tiêu cục đang áp tiêu thì lại bị Kiều Tam Nương phỗng tay trên cướp mất. Đó là chuyện của hơn một tháng trước, đám thuộc hạ dò la tung tích mới biết là ả chạy đến phía nam, vừa truy đuổi vừa gởi bồ câu đưa thư cho hắn.
“Hihi, ngay cả ta còn không dám sánh cùng bọn họ, ngươi bản lãnh tới đâu mà dám ngông cuồng như thế?” Kiều Tam Nương nghe hắn nói thì rất ngạc nhiên nhưng lại cười thầm, người cuồng vọng như họ Bạch đây là lần đầu tiên nàng được gặp.
Phải biết, trong võ lâm Khương Kiếu Thông là giáo chủ của Đông Phương giáo, con người rất tà quái nhưng ai cũng phải bội phục vì võ công của lão rất cao thâm, chưởng pháp, khinh công, nội ngoại công… các môn đều tinh thông. Còn Nam Nhất Vương tuy mới hơn bốn mươi tuổi nhưng lại là minh chủ của Anh Hùng hội, một hội mà tất cả anh hùng hào kiệt võ lâm đều muốn gia nhập vào. Hội này lấy mục đích trừ gian diệt ác, quyết trừ sạch bọn hắc đạo trong giang hồ nên thanh danh vô cùng lớn ở Đại Nam. Vì thế có thể thấy bãn lãnh của vị minh chủ kia không phải là hữu danh vô thực. Hai người bọn họ tuy một chánh một tà, một già một trẻ nhưng đều là những tay kiêu hùng nên được mọi người trong võ lâm gán cho biệt danh là: “tuyệt đại song hùng.”
“Hừ, chỉ là hư danh, bọn người trong giang hồ không phải là quá khoa trương hay sao, gì mà tuyệt đại song hùng, ta thấy quá nửa là bọn Trà Quán kia thổi phòng sự việc lên để kiếm miếng ăn mà thôi.”
“Hư danh hay không ta không muốn tranh luận với ngươi, nhưng hôm nay nếu ngươi thua dưới tay ta thì ta thấy Trà Quán cũng không phải thổi phòng lên đâu.” Kiều Tam Nương lắc đầu nói, nàng cũng không quá tin vào lời đồn đại trên giang hồ.
Mà những chuyện