Bạch Vân nâng Phạm Hiếu lên, gã hỏi:
“Phạm đệ muốn học võ ư?”
Phạm Hiếu mắt long lanh:
“Đệ muốn học võ để bảo vệ sự an toàn cho gia đình của mình.”
Bạch Vân khen:
“Có ý chí lắm. Chúng ta đến Kình Ngư bang trước đã. Chuyện này tính sau, có được chăng?”
Thấy Phạm Hiếu gật đầu, Bạch Vân nói với Phạm Công:
“Ba người đi trước dẫn đường, ta sẽ bảo hộ phía sau.”
Bốn người cùng vội vã lên đường. Lối mòn trên núi rất hẹp, lại trơn trợt, không cẩn thận là bị rơi xuống vực ngay. Bốn người cùng giúp đỡ nhau vượt núi, tuy khổ cực, vất vả nhưng đều cảm thấy thật vui vẻ. Đường khá xa, bốn người Bạch Vân chỉ dừng chân một lần để tìm nước uống, rồi lại tiếp tục lên đường…
Buổi tối, bốn người Bạch Vân đã xuống núi. Đi được một đoạn, Bạch Vân thấy các thuyền buồm neo đậu bên bờ biển rất nhiều. Trời đã tối mà mọi người vẫn còn làm việc. Họ đốt lửa cùng nhau kéo lưới từ trên thuyền xuống. Không khí này làm bốn người như quên đi cơn mệt mỏi vừa rồi.
Bạch Vân hỏi:
“Kình Ngư bang ở nơi nào?”
Phạm Hiếu nói:
“Công tử chờ một chút. Để tôi đi dò hỏi.”
Một lúc sau, Phạm Hiếu chạy về:
“Công tử, chỉ cần đi qua chợ là đến Kình Ngư bang ngay.”
Bạch Vân cùng Phạm Công ba người theo chỉ dẫn mà đi. Ngang qua một cái chợ lớn, rồi đi chừng một khắc thời gian nữa, trước mặt đã là Kình Ngư bang. Đó là một tòa nhà lớn, phía trước một cái cổng đen thật to. Bạch Vân thấy trên cổng có vẽ một con cá lớn nhảy trên mặt nước trong rất sống động, liền biết mình đến đúng chỗ rồi. Gã đến trước cửa gỗ gõ ba cái. Không thấy bên trong có động tĩnh gì, gã đập mạnh cửa, lớn tiếng:
“Có ai không?”
Cánh cửa gỗ lớn màu đen được mở ra. Một người chừng sáu mươi mấy tuổi, mặc áo xám bước ra hỏi:
“Các vị tìm ai?”
Bạch Vân chắp tay:
“Tại hạ đến đây có việc nhắn gởi.”
Lão già áo xám nhăn nhó:
“Tiểu huynh đệ nói mau đi, lão phu còn có việc phải làm.”
Bạch Vân hỏi:
“Tại hạ có thể gặp người có quyền hạn cao nhất trong bang không?”
Lão già nghe xong liền lui lại thủ thế:
“Các ngươi muốn gì?”
Bạch Vân xua tay, gã giải thích:
“Lão bá đừng hiểu lầm. Sự việc trong đại, không thể nói ở đây được.”
Lão già thấy thái độ Bạch Vân nhẹ nhàng, không có ác ý thì hỏi lại:
“Việc trọng đại sao?”
Bạch Vân cười đáp:
“Không sai.”
Lão già sau một hồi suy nghĩ, nói:
“Các vị chờ ta vào bẩm báo lại đã.”
Bạch Vân gật đầu. Một lúc sau, lão già đi ra nói:
“Mời các vị vào.”
Khi lão già mở cửa ra, Bạch Vân đã nhìn vào bên trong. Tuy trời đã tối nhưng bên trong vẫn đèn đuốc sáng trưng, ngoài sảnh còn tụ tập rất đông người. Bạch Vân cùng cha con Phạm Công bước vào phòng khách, mọi người tụ tập trước cửa đều nhường lối. Vừa đi vào, ánh mắt của mọi người bên trong đều nhìn bốn người họ dò hỏi. Một người trung niên mặt mày cau có, không để ý đến bốn người Bạch Vân, hắn nhìn người con gái ngồi giữa phòng nói lớn:
“Cuồng Thanh Nga, con phải quyết định ngay đi. Kình Ngư bang chúng ta không thể cứ như thế này được.”
Một cô gái chừng hai mươi tuổi, ngồi trên ghế chủ tọa đáp:
“Long thúc thúc, tình thế bây giờ rất nghiêm trọng. Nên chờ Sa đại ca trở về đã.”
Cuồng Long vỗ bàn, lớn giọng:
“Chính vì Cuồng Sa không có ở đây, nên bọn Điếu Ngư bang mới hỗn xược như thế. Cứ để cho bọn chúng chèn ép, Kình Ngư bang chu1ng ta còn mặt mũi nào nữa?”
Cuồng Long thấy Cuồng Thanh Nga đuối lý, hắn tiếp:
“Ngày mai, chúng ta tập trung mọi người trong bang: đánh cho bọn Điếu Ngư không kịp trở tay.”
Những người bên ngoài nghe Cuồng Long nói như thế đều hùa theo, la lối om sòm. Bọn họ đều muốn đánh với Điếu Ngư bang một trận, nhưng chưa có lệnh của Cuồng Thanh Nga, bọn họ không dám làm bậy. Cuồng Thanh Nga hít một hơi, nàng nói lớn:
“Hãy chờ thêm ba ngày. Nếu đại ca ta không về, chúng ta sẽ cùng với Điếu Ngư bang giải quyết ân oán.”
Cuồng Long lắc đầu:
“Còn chờ sao? Hơn một tuần lễ nay, đã bao nhiêu huynh đệ trong bang bị chúng hạ thủ rồi? Địa bàn làm ăn của chúng ta cũng bị chúng chiếm gần hết rồi. Thanh Nga à, con phải suy nghĩ cho đại cục chứ?”
Bạch