Nam gia.
Trong thư phòng.
Nam Nhất Vương căn dặn:
“Chung Nam, con phải nhớ. Bắt Bạch Vân là chuyện nhỏ, đánh đuổi hung nô là việc lớn.”
Điền Chung Nam quỳ xuống đáp dạ. Nam Nhất Vương nâng Điền Chung Nam lên, nói tiếp:
“Con dẫn theo năm mươi huynh đệ của Anh Hùng hội, tùy thời mà hành động. Nếu đúng như lời đồn: Bạch Vân dẫn đầu ngư dân chống hung nô thì con cứ giúp đỡ hắn. Món nợ máu mà hắn nợ họ Nam chúng ta, từ từ hãy đòi.”
Điền Chung Nam đáp:
“Chung Nam sẽ nhớ kỹ lời của sư phụ.”
Nam Nhất Vương nói:
“Bây giờ con hãy về nghỉ ngơi đi. Ngày mai lập tức lên đường.”
Điền Chung Nam vừa đi không lâu thì Nam Thanh Loan xô cửa vào. Nàng lớn tiếng:
“Cha, cha cho con đi theo Điền đại ca đi. Con muốn chính tay bắt tên súc sinh kia về trị tội.”
Nam Nhất Vương nhíu mày:
“Cái chết của Hoàng nhi là vì ta nuông chiều các con quá nhiều. Dung túng các con ở bên ngoài ngang ngược, nên mới dẫn đến sự việc đáng tiếc như vậy. Sự việc còn rành rành trước mắt, con còn muốn đi?”
Nam Thanh Loan cãi lại:
“Con đi bắt người mà. Tên súc sinh không bằng loài cầm thú đó dù có chết vạn lần cũng không thể hết tội.”
Nam Nhất Vương khoát tay:
“Chuyện đó cha đã có tính toán. Con chỉ cần ở yên trong nhà là được.”
Nam Thanh Loan nài nỉ:
“Cha. Cho con đi đi. Lần này về con sẽ không ra ngoài nữa.”
Nam Nhất Vương lắc đầu:
“Nam Hạ bây giờ rất loạn. Từ khi tên Bạch Vân gây án, không biết có bao nhiêu người đổ xô đến Nam Hạ này rồi. Con không được ra khỏi nhà nửa bước, tránh gây thêm phiền phức không đáng.”
Nam Thanh Loan dậm chân, nàng hờn dỗi:
“Không đi thì thôi. Dặn dò gì mà nhiều quá đi.”
Nam Thanh Loan đẩy cửa đi ra làm Nam Nhất Vương chỉ biết lắc đầu ngao ngán vì đứa con bướng bỉnh của mình.
…
Lâm gia.
Trong thư phòng của Lâm Bích Ngọc.
Lâm bích Ngọc ngồi bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn của nàng nhìn lên ánh trăng mờ mịt bị che phủ bởi những áng mây hờ hững trôi. Trong màn đêm lạnh lẽo cô đơn đó, cũng có xuất hiện những ánh sao lấp lánh đang tỏa sáng. Bên trong thư phòng tối đen, chỉ có một ngọn nến nhỏ được thắp lên. Ánh sáng lờ mờ của ngọn nến được đặt trên bàn ở giữa phòng, càng làm cho người ta cảm thấy không khí nơi đây ngột ngạt, âm u vô cùng. Căn phòng dường như rất tương đồng với tâm trạng của Lâm Bích Ngọc lúc bấy giờ. Nàng ngồi đó suốt mấy canh giờ, thức ăn cũng chẳng buồn ngó đến. Lâm phương – Lâm lão gia cùng mọi người trong Lâm gia thấy nàng cứ như thế suốt nửa tháng qua chỉ biết thở dài. Mọi người đã dùng nhiều biện pháp nhưng vẫn không thể làm vơi bớt vết thương trong lòng của nàng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua làm tóc Lâm Bích Ngọc thổi lên. Tuy nhiên nàng vẫn chẳng hề để tâm đến việc đó nữa. Sau lưng nàng bỗng có tiếng nói:
“Cô nương có phải Lâm Bích Ngọc?”
Lâm Bích Ngọc không trả lời. Nàng vẫn như vậy, ánh mắt đờ đẫn vẫn nhìn về phía ánh trăng. Người sau lưng thấy vậy lại hỏi:
“Ta nghe đồn Lâm Bích Ngọc đẹp vô ngần. Dù chỉ một cái nhấc tay, nhấc chân cũng làm nam nhân phải điên đảo tâm hồn. Nhưng dường như Lâm Bích Ngọc đó không phải cô nương?”
Thấy Lâm Bích Ngọc vẫn như cũ. Người sau lưng vén lọn tóc hỏi:
“Lâm tiểu thư đang suy nghĩ về Bạch Vân chăng?”
Khi hai chữ “Bạch Vân” vang lên, thân người của Lâm Bích Ngọc run lên dữ dội. Nàng đứng lên, quay phắt người lại hỏi:
“Ngươi là ai?”
Thấy ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn của nàng, người sau lưng nhẹ nhàng nói:
“Một người biết rất rõ về Bạch Vân.”
Lâm Bích Ngọc nghiến răng:
“Hắn chưa chết chứ?”
Người kia nói:
“Hắn là người tốt, không chết sớm được.”
Lâm Bích Ngọc cười mỉa mai, nàng hỏi:
“Người tốt? Phải rồi, cô nương chắc hẳn là tri kỷ của hắn nên mới nói tốt cho hắn. Tuy nhiên, cô nương có biết hắn đã làm gì không?”
Người kia hỏi lại:
“Lâm tiểu thư đã gặp gỡ Bạch Vân rồi chăng?”
Thấy Lâm Bích Ngọc gật đầu, người kia tiếp:
“Chỉ cần gặp hắn một lần, có thể biết hắn không phải kẻ máu lạnh. Việc này chắc hẳn có uẩn khúc trong đó.”
Lâm Bích Ngọc ngồi phịch xuống ghế. Ánh mắt nàng hỗn loạn vô cùng. Nàng đã gặp gỡ Bạch Vân, tiếp xúc với gã. Trong thâm tâm nàng vẫn không muốn tin: Bạch Vân đã đối xử với nàng như thế. Nhưng… theo lời kể thì…
Nguyên, sau cái đêm kinh hoàng đó. Lâm Bích Ngọc