Sau khi chân khí trong người ổn định lại, Bạch Không Tự nghe Kiều Tam Nương nói thế thì cả giận. Hắn thấy tài nghệ của ả không cao hơn mình bao nhiêu mà lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, định tái đấu lần nữa với ả, nhưng nghĩ đến đại cục thì liền nhịn xuống: “bây giờ lấy lại được số vàng thì mới là việc quan trọng.”
“Haha, Kiều Tam Nương quả nhiên tài cao gan lớn, nếu ngươi trả lại số vàng cho chúng ta thì coi như chưa có việc gì xảy ra, thế nào? Hắc Mộc trại của ta không phải là nơi mà người nào cũng có thể đắc tội đâu.”, hắn mỉm cười thương lượng, nếu đoạt lại được số vàng thì cái nhục hôm nay hắn sẽ trả lại gấp bội.
Kiều Tam Nương thần sắc bất định, vẫn chưa nói thêm lời nào, trong lòng cũng âm thầm tính toán. Bọn người kia người đông thế mạnh, nếu nàng liều mạng thì cũng có cơ hội tẩu thoát, bất quá lại cảm thấy tội nghiệp cho tên mọt sách trong xe kia. Bọn chúng nếu không làm gì được nàng ắt sẽ trút giận lên hắn. Kiều Tam Nương vẫn chưa tìm được giải pháp ổn thỏa thì bỗng nhiên thấy con lừa nhảy chồm lên, rồi kéo theo cái xe phía sau chạy như bị ma đuổi. Bọn thuộc hạ của Bạch Không Tự từ lúc đến đã thấy trong xe còn một người nữa ngồi sau tấm màn thì nghĩ đó là đồng bọn của Kiều Tam Nương, nãy giờ vẫn âm thầm cảnh giác động tĩnh của người trong xe. Thấy tình thế có biến thì người nhảy lên ngựa, kẻ thi triển khinh công đuổi theo quát tháo um sùm tạo nên một tràng náo nhiệt.
Kiều Tam Nương giật mình, liền thi triển khinh công đuổi theo, nàng biết nếu tên mọt sách rơi vào tay bọn người kia tất lành ít dữ nhiều. Nhưng khi vừa động thì lại lấy chưởng phong ào ào đến trước mặt, nào dám đối chưởng nàng liền thi triển khinh công né tránh. Song kiếm trong tay vừa định đánh trả thì lại thấy chưởng phong ập tới không cho nàng có thời gian ngưng nghỉ, thi triển kiếm pháp của mình. Bạch Không Tự trong lòng hoan hỉ vô cùng, lúc nãy thấy ả định ra tay cứu người trong xe thì hắn liền phóng chưởng ngăn chặn. Bây giờ hắn đang ở thế công, chưởng phong như bão táp mưa sa làm ả kia vô cùng khôn khổ, chỉ liên tục né tránh. Mà hắn tin chắc rằng kẻ trong xe đấy chính là đồng bọn của ả, nếu bắt được thì ả còn không buông tay chịu trói sao.
…
Khi ra khỏi rừng trúc thì đám người đuổi theo gần kịp chiếc xe lừa. Một tên phóng người lên xe, vừa đạp chân lên thành xe thì bị một quyền vào ngực, đứng không vững liền nhảy ra khỏi xe. Lại có hai tên khác nhảy lên xe, bấy giờ đã có đề phòng nên cả hai cùng ra tay tấn công người trong xe. Nhưng vừa ra tay thì thấy bóng người nhoáng lên, đã nhảy ra khỏi xe. Bạch Vân nhảy ra khỏi xe lừa, dùng hết sức bình sinh thi triển khinh công chạy hướng bên phải của đường chính dẫn đến trấn kế tiếp. Gã biết nếu chạy vào trấn thì khả năng trốn thoát sẽ thấp hơn. Vừa chạy mà trong lòng cũng thầm trách Kiều tỷ tỷ không biết phối hợp.
Nguyên Bạch Vân quan sát Kiều, Bạch hai người quyết đấu thì rất thích thú, học hỏi được không ít. Khi thấy một chưởng kia của họ Bạch thì tặc lưỡi không thôi, nếu gã có bản lĩnh như thế thì cái mộng làm “Đỗ Thánh” của gã có thể thực hiện được rồi. Nhưng nhìn thấy hai người không đánh nữa, lại chuẩn bị nói nhảm thì gã đoán là tài nghệ hai người không chênh lệch nhau là mấy. Mà bọn người kia lại đông đúc, nếu cùng nhau nhảy vào đánh ẩu thì Kiều Tam Nương lại biến thành Kiều Nhất Nương mất thôi. Gã muốn làm cho họ Bạch kia mất cảnh giác rồi nhờ đó mà Kiều tỷ tỷ sẽ xuất kỳ bất ý mà hạ thủ được họ Bạch, lúc đó bọn tthủ hạ tôm tép kia sẽ không đáng ngại nữa. Thế là gã mon men lên chỗ phu xe ngồi, gã nắm đuôi con lừa kéo mạnh một cái làm con lừa điên tiết lên cắm đầu bỏ chạy. Kế đã thành nhưng diễn biến lại không như dự đoán làm gã ngao ngán không thôi.
Bạch Vân dù thi triển khinh công nhưng nào có nội công chạy một lúc thì đuối sức đã bị bọn người cưỡi ngựa đuổi kịp. Một tên đã phóng người chắn trước mặt gã đánh ra một quyền, nhưng gã không tránh né xuất ra mấy chiêu cầm nã thủ đối phó lun. Khi bị đánh trúng một quyền té nhào xuống đất, gã trở mình dậy thì thấy đã bị người bao vây rồi. Gã lui vài bước thì trượt chân nhém ngã ra phía sau, cố gắng giữ thăng bằng thì phát hiện phía sau không còn đường lui nữa rồi. Phía sau hắn là một vực thẳm sâu không thấy đáy.
“Biết điều thì theo chúng ta về gặp nhị đương gia, biết đâu có thể giữ được cái mạng nhỏ của ngươi.” Thấy Bạch Vân đã hết đường trốn chạy, một gã cất giọng ồ ồ nói.
“Mạng ta lớn lắm dù có nhảy xuống dưới cũng không chết được đâu.” Bạch Vân làm vẻ mặt bình thản nói, nhưng trong bụng đang đánh lô tô.
Khi một gã bước tới định bắt lấy Bạch Vân thì gã xoay người nhảy xuống vực, bọn người kia nhìn thấy cũng biến sắc, không ngờ tiểu tử này thật không sợ chết. Bọn chúng kéo nhau tới mép vực quan sát thì không thấy gì cả đành lắc đầu ngao ngán, kéo nhau quay về hỗ trợ họ Bạch.
Bạch Vân rơi từ trên xuống,trong lòng cũng thầm rủa ông trời thật là biết cách đùa giỡn gã, lúc trước thì bị sét đánh bây giờ thì lại nhảy vực. Thật ra nhảy xuống vực là do quyết định của gã đâu có phải sự sắp đặt sẵn đâu. Nhiều người khi quyết định sai việc gì đó thì hay đỗ lỗi cho người khác, mà người bị đỗ lỗi nhiều nhất chính là ông trời đó mà. Gã rơi càng lúc càng nhanh, gã thấy một nhánh cây chìa ra, nhánh cây khô đó trong lúc này đối với gã có ý nghĩa hơn là hai mươi vạn lượng vàng mà Kiều, Bạch hai người tranh giành rất nhiều. Như ngày hạn gặp cơn mưa rào, chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa vậy.
“Rắc” Bạch Vân chộp được cành cây nghe âm thanh liền biết không ổn, bèn cố gắng leo vào trong càng nhanh càng tốt. Từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên mặt gã chảy xuống, nước mắt cũng ứa ra. Tay phải gã bị thương chưa khỏi, lại dùng lực