Nghe giọng của Huy vọng xuống từ khán đài, động tác ghi chép của tôi lập tức khựng lại, sửng sốt ngẩng lên thì thấy anh ta đang đứng ở trên bục thuyết giảng.
Một người mà tôi cứ nghĩ bây giờ đang ở tận Hồng Kông, một người mà ngày nào Bí Ngô của tôi cũng hỏi "Bao giờ thì bác cả về", bây giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi có chút không sao tin được.
Anh ta mặc một bộ vest màu đen lịch lãm, mái tóc ngắn được chải gọn gàng, lúc đứng trên bục cao vẻ mặt vừa nghiêm chỉnh vừa lạnh nhạt, cả người toát ra khí thế doanh nhân khiến rất nhiều người trong hội trường vừa trông thấy anh ta đã “ồ” lên.
Nhất là mấy bạn sinh viên nữ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Huy rồi xuýt xoa:
- Ôi mẹ ơi, đẹp trai thế.
Anh này là ai mà đẹp trai thế?
- Trời ơi, nhìn cái mặt kìa, mặt này phải đi làm diễn viên mới đúng.
- Có mà còn hơn diễn viên.
Đẹp trai lại còn lại còn là doanh nhân thành đạt nữa chứ.
Trời ơi, tao muốn anh này, tao muốn anh này.
- Không, anh này là của tao.
Của tao tất.
Cả đám đông xôn xao bàn tán về anh ta, người thì tấm tắc tán thưởng, người thì lôi điện thoại ra chụp ảnh, người thì thề sống thề chết phải tán được Huy.
Cả hội trường huyên náo không thể nào trật tự được, cuối cùng ban giám hiệu phải bất đắc dĩ đứng lên dẹp loạn thì mọi người mới miễn cưỡng chịu ngồi yên.
Khi không còn những âm thanh ồn ào nữa, Huy mới chậm rãi cất lời:
- Thực ra kinh nghiệm kinh doanh của tôi không được coi là nhiều, bởi vì thời gian kinh doanh của tôi tính đến nay mới gần 10 năm, không thể so với những người đã kinh doanh kỳ cựu trên thương trường.
Nhưng hôm nay được mời đến đây, cũng chia sẻ đôi chút về lĩnh vực quản trị kinh doanh mà tôi biết, hy vọng sẽ mang đến một vài kiến thức giá trị để các sinh viên có thêm kinh nghiệm tích lũy cho bản thân.
Anh ta nói xong, bên dưới lại rần rần vang lên những tiếng vỗ tay và những âm thanh huýt sáo, ban giám hiệu mới dẹp loạn xong mà đâu lại vào đấy khiến vẻ mặt ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ bất lực.
Mấy bạn nữ bên góc phải kêu to:
- Anh ơi, anh giới thiệu tên đi ạ.
- Hoặc giới thiệu sơ qua một chút về bản thân cũng được ạ.
Ví dụ như bao nhiêu tuổi, đang làm bộ phận nào, đã có gia đình chưa,…
- Anh ơi sở thích của anh là gì ạ?
Có đến cả trăm người đòi anh ta giới thiệu về bản thân, náo loạn đến đau cả đầu nên Huy đành nâng tay lên, tỏ ý mọi người đừng làm ồn, sau đó mới bình thản nói:
- Hôm nay tôi đến đây để thuyết giảng, mấy vấn đề ngoài lề không liên quan đến việc này thì sẽ không đề cập đến.
Thời gian chỉ có 60 phút, bây giờ đã tiêu tốn 10 phút, còn 50 phút nữa cho những ai muốn nghe chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh.
Cả hội trường đang xôn xao, nghe vậy lập tức im phăng phắc, mấy bạn nữ đang mải mê gào thét cũng mím môi im bặt, không ai nói thêm câu nào nữa.
Thấy không khí yên ắng trở lại, Huy cũng không vòng vo nhiều lời mà đi thẳng luôn vào việc thuyết giảng.
Mấy môn học quản trị doanh nghiệp, quản trị kế hoạch tài chính, quản trị về chiến lược kinh doanh,… bọn tôi học đã mòn cả lỗ tai, nghe giáo viên giảng trên lớp cũng ngán ngẩm đến mức phát buồn ngủ.
Vậy mà bây giờ đây, khi anh ta nói đến việc làm sao để đề ra chiến lược xây dựng và marketing tốt, tôi mới phát hiện ra chất giọng vốn dĩ rất lạnh lùng của Huy rất phù hợp với lĩnh vực kinh doanh này.
Giọng nói của anh ta toát ra sự tự tin, mạnh mẽ, và đặc biệt là vô cùng quyết đoán.
Những thứ mà Huy thuyết giảng cũng không đơn thuần chỉ ở trong sách vở mà có rất nhiều dẫn chứng cụ thể.
Những điều này đại biểu cho một người có tư duy logic tốt, nhạy bén và có kỹ năng giao tiếp cũng thuộc dạng không mấy ai theo kịp.
Anh ta giảng cuốn đến nỗi mấy đứa nhóc ngồi cạnh tôi cũng há hốc miệng hồi lâu, lát sau lại quay sang bảo tôi:
- Anh này giảng hay nhờ chị Chi nhờ.
Eo ơi, doanh nhân truyền đạt kinh nghiệm kinh doanh cho sinh viên thôi mà nói hay còn hơn cả giảng viên trường mình.
- Hả? À… ừ.
Người ta có kinh nghiệm thực tế mà.
- Vâng, với cả cũng đi học Harvard về nữa.
Sinh viên trường Top đầu thế giới thì phải khác chứ.
Thằng nhóc Đạt đang chăm chú nhìn lên bục hội nghị, nghe bọn tôi nói thế cũng gật gù bảo:
- Không, tao thấy chủ yếu là giọng ông này đúng chất người kinh doanh ấy.
Diễn tả thế nào nhỉ? Kiểu như không văn vở ấy.
- Kiểu trầm trầm á?
- Không phải, tả kiểu gì nhỉ?
Nói đến đây, nó mới quay sang hỏi tôi:
- Chị Chi, giọng này tả thế nào nhỉ? Con gái bọn chị gọi là soái ca à?
- Ừ, chắc là thế.
Tất nhiên tôi không thể bảo “bác cả của con gái tôi” là soái ca được, dù thực sự là anh ta rất soái.
Nhưng mấy đứa nhóc vẫn không chịu buông tha cho tôi:
- Ơ sao em hỏi mà chị trả lời thờ ơ thế, chị không rung động trước anh này à? Cả lũ con gái đang say như điếu đổ, nhìn ông ấy không thèm chớp mắt, thế mà chị cứ bình chân như vại thế.
Nãy giờ còn chả ngẩng lên nhìn.
- Xùy, chị mày có con gái 5 tuổi rồi, rung động trước sắc đẹp gì nữa.
- Ơ, thưởng thức cái đẹp là nhu cầu bình thường của con người mà.
Chị thấy không, con Loan lớp mình có tận 2 đứa con rồi mà vẫn còn đang nhìn anh kia rồi chảy nước dãi đó thôi.
Cái Loan lớp tôi hai mắt sáng rực nhìn Huy, không đến nỗi chảy nước dãi nhưng bản mặt ngẩn tò te ra thế kia khiến mấy đứa bọn tôi không nhịn được cười.
Loan cũng chẳng thèm chấp mấy đứa mà chỉ bảo:
- Đẹp trai thế này thì tao nhìn cũng là chuyện bình thường.
Tao đang còn muốn bỏ chồng theo anh này đây.
Không biết anh này có thích đổi gu thích gái hai con không nhỉ?
- Ôi người ta như thế chắc chỉ cặp kè với người mẫu hay hoa hậu thôi.
Bà đứng gọn gọn ra.
- Nhưng tao vừa tra google rồi, có bài nào viết ông này có bạn gái đâu.
Đời tư trong sạch như một tờ giấy trắng, trắng thế phải hợp với giấy than như tao mới đúng.
Thằng Đạt phì một tiếng, kéo theo cả một hiệu ứng dây chuyền, mấy đứa ngồi cùng bàn tôi hết nhịn nổi, ôm bụng cười ngặt cười nghẽo.
Đang cười dở thì đột nhiên có đứa nói:
- Ê nhưng mà trên đời này làm gì có đàn ông nào 30 tuổi vẫn chưa có bạn gái.
Đẹp trai lại giỏi như anh này có mà con gái xếp hàng theo chẳng được ấy chứ.
Sao lại chưa có người yêu nhỉ?
- Thì biết đâu người ta chưa muốn yêu, hoặc thích đàn ông nên không dám công khai giới tính thì sao?
- Thích đàn ông cái đầu mày ấy, chắc dạng như ông này thì chỉ cặp kè với hoa hậu hay người mẫu trở lên thôi.
Mà người ta kín tiếng nên không công khai ấy chứ.
Hạng nhàng nhàng như tao 18 tuổi đã có chục mảnh tình vắt vai, giàu như ông này chả bao giờ có chuyện thiếu gái.
- Xùy… mày 18 tuổi có khi còn chưa lớn hết.
- Cái gì chưa lớn hết?
- Cái gì còn lâu tao mới nói.
- Á à, tiên sư mày.
Chị Chi, bênh vực em đi chứ? Sao chị cứ ngồi cười thế? Chị nói cho thằng Đạt biết đi, anh này không có chuyện yêu đàn ông đúng không?
Mấy đứa nhóc làm loạn khiến tôi cũng chẳng biết nói sao, đành cười trừ cho qua chuyện.
Thực ra, tôi quen Huy đến bây giờ đã hơn nửa năm rồi, ở nhà anh ta cũng gần nửa năm, Huy là người bận rộn nên thời gian cho bản thân rất ít, cũng chưa từng nghe nói anh ta cặp kè với người mẫu, hoa hậu gì.
Theo lời chị Oanh nói thì "cậu cả trước giờ chưa dẫn bạn gái về nhà bao giờ, ông chủ giục mãi cũng không chịu lấy vợ".
Lúc ấy tôi không để ý lắm, giờ nghe mấy người kia bàn tán nhau vậy, bỗng dưng tôi lại nghĩ biết đâu anh ta không có hứng với phụ nữ thật, bởi vì làm gì có người nào hoàn hảo như vậy mà lại không yêu ai.
Có lẽ vì tò mò chuyện "anh ta không yêu ai" nên tôi bị phân tâm, lúc này cũng mỏi tay quá nên không ghi chép nữa, đành ngẩng lên nhìn người đàn ông đang đứng bên bục giảng.
Âm thầm đánh giá xem anh ta hấp dẫn như thế nào mà mấy bạn nữ trong hội trường hâm mộ nhiều đến vậy.
Lúc này, dưới hàng trăm ánh đèn chiếu sáng ở khán đài hội trường, gương mặt anh ta tràn đầy nghiêm túc và tự tin, bóng lưng cũng thẳng tắp, khi nói đến quá trình phát triển của Lạc Thành những năm gần đây, tôi còn có thể trông thấy đôi mắt anh ta ngời sáng, giống như có thể chứa được cả một bầu trời quảng đại.
Dần dần, tôi từ việc nhìn để đánh giá, sau đó lại giống như bị thôi miên vậy, bị cuốn theo bài giảng và người đàn ông trên bục nên cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn không rời mắt đi được.
Sau cùng, tôi mới chợt nhận ra một chuyện!
Lâu nay luôn coi anh ta là bác cả của con gái mình nên tôi chưa bao giờ đánh giá về việc Huy có đẹp trai hay không, nhưng ngay giây phút này, tôi mới phát hiện ra rằng, anh ta không những rất rất đẹp trai mà khi đứng trên khán đài thuyết giảng còn toát ra một loại sức hút khiến người khác khó có thể cưỡng lại được.
Đây là một loại khí thế doanh nhân toát ra từ trong xương, những người bình thường không thể nào có được.
Tôi mải nhìn anh ta đến mức ngẩn tò te mặt mũi, sau cùng đột nhiên lại bắt gặp ánh mắt của Huy hướng về phía khu hàng ghế của bọn tôi, không rõ trong cả đống người như thế thì có thấy tôi hay không, nhưng cũng đủ khiến tôi giật mình, vội vội vàng vàng cụp mắt xuống.
Lúc ấy, tôi giống như đã làm một việc sai trái nên thấy vô cùng xấu hổ, hai má bất giác đỏ lựng hết cả lên, rất rất lâu sau cũng không dám ngẩng lên nữa.
Cứ như vậy cho đến tận khi thuyết giảng kết thúc, khi mọi người đứng dậy ra về thì tôi thấy Huy đang bị cảm đám sinh viên nữa lẫn ban giám hiệu vây quanh, người thì hỏi này hỏi kia, người thì xin chữ ký, tôi thì không dám nhận người quen nên chỉ đi cửa cách xa chỗ anh ta nhất, lặng lẽ rời khỏi hội trường.
Ra ngoài hít thở không khí của những ngày giữa đông ở Hà Nội, sự lạnh buốt thấm vào trong lồng ngực khiến tâm trạng tôi dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này đặt tay lên ngực mới thấy trái tim toàn những cảm giác khác lạ, dù không thể định nghĩa là gì nhưng hành động say mê