Tôi biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, để con ở nhà người lạ một mình tôi không đành lòng, mà tranh giành Bí Ngô với nhà họ thì đúng là như trứng chọi đá.
Thế nên, dù anh ta có vô lý đến đâu, tôi vẫn phải hèn mọn gật đầu:
- Vâng.
Anh cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến.
- Ngày mai sẽ có người đến đón cô.
- Không cần đón tôi đâu, anh cứ cho tôi địa chỉ để tôi tự đến.
Tôi đến luôn hôm nay.
- Xuống xe.
Tính anh ta có lẽ không thích nhắc lại nhiều lần, thế nên thấy Huy từ chối, tôi cũng thôi, không kì kèo nữa mà lẳng lặng xuống xe đi về.
Cả ngày hôm ấy tôi ăn không ngon, ngủ không yên, cứ thấp thỏm chờ đợi nhanh đến sáng mai để được gặp con tôi, lại lo lắng sợ anh ta không bảo người đến đón nên tôi cứ bồn chồn mãi.
Với tôi, khi đã là một người mẹ thì con của mình là điều quan trọng nhất trên đời, lúc nào tôi cũng mong Bí Ngô mãi mãi ở bên cạnh mình, nhưng khi đối diện với việc không thể tiếp tục nuôi con, mơ ước của tôi rút cuộc lại phải giảm xuống, giảm đến nỗi không thể thấp hơn được nữa.
Từ mãi mãi ở bên thành chỉ cần được gặp con, được ôm con một cái… Chỉ cần như vậy thôi!
Tôi thao thức cả đêm đó, đến ngày mai 6 giờ sáng tôi đã tỉnh dậy.
Mẹ tôi thấy con gái mới sáng sớm đã xách theo hai túi đồ đạc to đùng thì mới sửng sốt bảo:
- Mày đi đâu đấy? Định mang đồ đi đâu?
Tôi vẫn chưa có ý định làm hòa với mẹ, nhưng bây giờ tôi chuẩn bị đi sang nhà người ta ở, sẽ vắng mặt ở nhà một thời gian, không thể không nói với mẹ được, cho nên tôi bảo:
- Con ra ngoài ở một thời gian, mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Ở ngoài là ở đâu? Mày không ở đây, đến khi người ta mang Bí Ngô đến trả thì định sao?
- Họ sẽ không mang nó đến trả đâu, mẹ đừng lo.
Nghe tôi nói vậy, mẹ tôi hơi ngượng, im lặng vài giây rồi mới hắng giọng nói:
- À thì… biết đâu được.
Có bố thì cũng phải về với mẹ chứ, có phải mang đi là đi hẳn luôn được đâu.
- Con đi đây.
Tôi không muốn nói thêm nữa nên lẳng lặng xách theo hai túi đồ đi ra khỏi cửa, một túi là đồ đạc của tôi, một túi là của Bí Ngô.
Đứng chờ ở cổng khu tập thể từ 6 giờ sáng đến tận gần 9 giờ thì cuối cùng cũng có một chiếc xe ô tô trông có vẻ sang trọng đi vào.
Người tài xế hôm qua đã mắng tôi, hôm nay đến đón tôi sang nhà bên ấy.
Trên đường đi, chú ấy cứ thỉnh thoảng liếc tôi qua gương chiếu hậu mãi, tôi biết chú ấy không có ý xấu nên mở miệng hỏi:
- Chú muốn hỏi cháu chuyện gì à?
- À… xin lỗi cô.
Chuyện hôm qua ấy, tôi không biết cô là mẹ của Trường An nên có hơi bất lịch sự, xin lỗi cô.
- Không có gì, lỗi cũng tại cháu.
Hôm qua cháu không bình tĩnh làm ảnh hưởng đến chú, cháu phải xin lỗi mới đúng.
- Không đâu.
Đã là mẹ của Trường An thì cũng như chủ nhà, tôi chỉ là tài xế của gia đình thôi.
Không phải xin lỗi tôi đâu.
- À…, chú đừng khách sáo, cháu chỉ là người ngoài thôi ạ.
Chú làm cho gia đình cháu chắc cũng gặp Trường An rồi đúng không ạ?
- Vâng.
Con bé nhìn rất giống bố, giống bác cả nữa.
Tôi đoán “bác cả” mà tài xế nói chính là Huy, con bé là cháu của anh ta thì giống anh ta cũng là bình thường nên tôi không để ý, chỉ hỏi:
- Thế chú có biết Trường An mấy hôm rồi thế nào không ạ? Con bé có ngoan không ạ?
- Cũng ngoan… nhưng trẻ con mà, mới đến nên chắc cũng hơi lạ nhà.
- Vâng.
Cháu cảm ơn chú.
Một lúc sau, xe dừng ở một ngôi biệt thự rất to trong khu đô thị dành riêng cho giới nhà giàu.
Đi từ ngoài vào đã thấy nhà họ rất rộng, xung quanh có hẳn một sân vườn trồng rất nhiều loại hoa, đi vào bên trong còn thấy hào nhoáng hơn nữa, hào nhoáng đến mức tôi cảm thấy choáng ngợp.
Nhưng lúc ấy tôi chẳng có tâm trí nào để thưởng thức, chỉ muốn tìm con thôi, có điều vừa mới đặt chân xuống khỏi xe đã có một người giúp việc ra đón.
Chị ấy thấy tôi thì nở một nụ cười hiền hòa:
- Chị là mẹ của Trường An phải không?
- Vâng ạ.
Em là mẹ của con bé, chào chị ạ.
- Mời chị vào bên trong, ông chủ với mọi người đang chờ trong phòng khách.
- Vâng.
Tôi được dẫn vào một căn biệt thự, mọi thứ ở đây đều xa xỉ đến mức tôi bước đi cũng phải dè dặt, khi vào đến bên trong, nhìn thấy những người đang chờ mình ở phòng khách, áp lực của tôi lại càng nặng nề hơn nữa.
Ngồi ở chính giữa là một người đàn ông khoảng hơn 70 tuổi, phong thái rất uy nghiêm, bên cạnh còn có một nam một nữ ngồi ở sofa dài, có vẻ là một cặp vợ chồng.
Tôi không thấy Huy ở đây nên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự cúi đầu chào:
- Cháu chào bác, chào mọi người ạ.
Không một ai lên tiếng đáp lại, chỉ có sáu ánh mắt nhìn chòng chọc tôi.
Mãi sau, người phụ nữ trông sang trọng kia mới nói một cách đầy mỉa mai:
- À, thì ra đây là mẹ của Trường An.
- Vâng.
Tôi là mẹ của Trường An.
Lúc này, người đàn ông lớn tuổi mới cầm cây gậy trên tay chỉ vào một chiếc ghế ngay gần tôi:
- Ngồi đi.
- Vâng.
Tôi nghèo, không có đủ tự tin khi đối diện với những người giàu, ngồi ghế nhà họ cũng không thoải mái chút nào.
Mà ông cụ kia cũng chẳng buồn bận tâm đến cảm xúc của người lạ là tôi, lúc tôi vừa ngồi yên vị xong đã nói thẳng:
- Tôi nghe Huy nói về chuyện của cô rồi.
Chắc hôm nay gọi cô đến đây vì lý do gì, cô cũng biết rồi phải không?
- Vâng, cháu có nghe anh Huy nói rồi ạ.
- Tôi là bố của Tuấn, tức là ông nội của con gái cô nhỉ?
- À… dạ vâng.
- Mọi chuyện thì cô đã làm việc với luật sư của tôi rồi, không cần phải nói lại nữa.
Bây giờ cô đã đến đây thì tôi cũng nói thẳng luôn thế này.
Con bé là con của thằng Tuấn, là cháu của nhà tôi, nó phải ở đây để nhà tôi nuôi dưỡng.
Việc cô tự sinh nó ra, gia đình tôi không nhắc đến nữa, gia đình tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền coi như bồi thường cho cô.
Từ bây giờ Trường An thuộc về nhà tôi.
Tôi siết thật chặt tay, chặt đến nỗi các đầu móng tay bấm sâu vào da thịt.
Rõ ràng trong lòng lúc ấy rất muốn nói “Trường An là của cháu”, nhưng lại không thể thốt ra những lời như vậy.
Cuối cùng đành mím môi gật đầu:
- Vâng.
Thấy tôi chịu nghe lời, ông cụ có vẻ hài lòng, tiếp tục nói:
- Tạm thời, thời gian đầu nó chưa quen nên gia đình nhà tôi đồng ý cho cô đến để chăm sóc Trường An một thời gian, đợi đến khi nó quen rồi cô có thể đi.
- Vâng, cháu sẽ ở đây chăm sóc cho đến khi con bé quen.
- Ở nhà tôi có một số phép tắc, tý nữa sẽ có người nói cho cô biết.
Cô không ở đây lâu nhưng môi trường sống của cô khác cuộc sống ở nhà tôi, nếu đã đến đây thì ít nhiều gì cũng nên biết.
Ở đây, không thể thích làm gì thì làm giống như ở nhà cô được.
- …
- Bắt đầu từ ngày mai Trường An sẽ đi học ở trường mới, tôi đã sắp xếp cho nó đi học các lớp học năng khiếu và lễ nghi.
Nhiệm vụ của cô là chăm sóc cho con bé, dỗ nó ăn và ngủ.
Ngoài ra, cô không được phép tiêm nhiễm vào đầu con cô những thứ vớ vẩn.
- Vâng.
- Cô yên tâm, nhà tôi sẽ không để cô chăm sóc con bé không công đâu, sẽ trả thù lao cho cô xứng đáng.
Nhưng nếu để gia đình tôi biết cô muốn mang nó đi, hoặc là dạy nó chống đối nhà tôi, tôi sẽ không để yên.
- Vâng, cháu chỉ muốn chăm sóc con bé, đợi con bé làm quen với cuộc sống mới rồi sẽ đi.
- Được rồi.
Ông nội của Bí Ngô vẫy tay, gọi một người giúp việc gần đó lại rồi dặn dò:
- Dẫn mẹ của Trường An sang biệt thự phụ đi
Sau đó, tôi được người giúp việc ban nãy dẫn đến một căn biệt thự khác nằm ngay sát cạnh biệt thự chính, nói chung càng đi mới biết nơi này thực sự rất rộng, nhà ở được chia thành hai khu.
Ban nãy tôi nói chuyện với người nhà họ ở khu chính, bây giờ được dẫn sang khu còn lại để nhận phòng.
Trên đường đi, tôi có hỏi người giúp việc kia:
- Chị ơi, con gái của em bây giờ ở đâu ạ?
- À, con bé được đưa về khu bên này rồi, phòng nó ở ngay sát phòng chị.
Chị cứ đi theo tôi, tý nữa là được gặp con thôi.
- Vâng.
- Tôi tên Oanh, bình thường tôi phục vụ ở khu bên này, từ giờ nếu chị cần gì thì cứ bảo tôi nhé.
- Vâng, em tên Chi.
Chắc em kém tuổi chị, chị cứ gọi em là em thôi.
- Sao thế được, chị là mẹ của Trường An mà.
Bây giờ Trường An cũng là chủ nhà, người giúp việc như tôi không được phép gọi ngang.
- Em không phải là chủ nhà đâu, em chỉ đến một thời gian thôi.
Chị cứ gọi em là em thôi ạ.
Chị Oanh hơi ngại ngùng, nhưng thấy tôi cứ bảo như vậy, cuối cùng đành cười cười gật đầu.
Chị ấy dẫn tôi lên tầng 2 của biệt thự phụ, mở cửa một phòng rồi bảo:
- Trường An đang ở bên trong, em vào đi.
- Vâng.
Lúc tôi đi vào mới thấy con bé đang ngồi trên giường, vẻ mặt buồn thiu, bên cạnh có hai người giúp việc đang bưng một bát thức ăn và đồ chơi để dỗ dành nhưng Bí Ngô vẫn im lặng cúi đầu, không chịu ăn cũng không chịu chơi.
Nhìn thấy con, nỗi nhớ nhung suốt mấy ngày qua phút chốc vỡ òa ra, vội vàng vứt túi đồ xuống đất rồi chạy về phía con:
- Bí Ngô ơi!
Nghe thấy tiếng tôi, con bé giật mình ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy mẹ thì lập tức mếu máo khóc òa lên:
- Mẹ ơi, mẹ ơi, con ở đây, Bí Ngô ở đây này.
Con bé cũng nhảy từ trên giường xuống rồi chạy lại chỗ tôi, hai mẹ con vừa lại gần, tôi đã ôm chầm con vào trong lòng.
Con bé chắc phải rất sợ hãi cho nên bàn tay nhỏ của nó túm tôi rất chặt, miệng liên tục nói:
- Mẹ ơi, Bí Ngô sợ lắm, mẹ đưa Bí Ngô về nhà với bà đi, Bí Ngô sợ lắm, Bí Ngô muốn ở với mẹ cơ.
- Không sợ, không sợ, có mẹ đây rồi, mẹ ở đây với Bí Ngô rồi, mẹ không để Bí Ngô ở một mình nữa.
Nín đi con, mẹ thương, mẹ thương.
Tôi dỗ con là dỗ vậy thôi chứ tôi còn khóc nhiều hơn con bé, đây là lần đầu tiên hai mẹ con tôi xa nhau, mà xa nhau theo một cách đột ngột và bị ép buộc thế này nên cả tôi và con đều rất sợ hãi.
Tôi ôm con một lúc, dỗ dành con bé đến tận khi nó chịu nín mới kéo Bí Ngô ra để nhìn con.
Bấy giờ mới thấy mặt con bé hốc hác, chắc mấy ngày rồi khóc nhiều nên hai mắt sưng húp, đôi môi nhỏ xíu cũng khô nứt hết cả ra.
Nhìn con như vậy, cuối cùng thì tôi mới hiểu tại sao Huy lại dễ dàng đồng ý cho tôi đến đây, hóa ra là vì Bí Ngô khóc nhiều, không chịu ăn cũng không chịu chơi, mới có mấy ngày thôi mà người con bé đã gầy rạc đi thế này, có lẽ anh ta sợ kéo dài thì Bí Ngô sẽ không chịu nổi.
Tôi thương con đến đứt ruột, nhưng không còn cách nào cả, chỉ có thể tiếp tục kéo con vào lòng ôm:
- Bí Ngô ngoan, mẹ đến rồi thì đừng khóc nữa, khóc xấu lắm.
Mấy ngày vừa rồi Bí Ngô có nhớ mẹ không? Có ngoan không?
- Bí Ngô nhớ mẹ lắm.
Nhưng mà Bí Ngô không ngoan, vì Bí Ngô khóc nhè.
- Hôm nay có mẹ ở đây rồi nên Bí Ngô không được khóc nữa nhé, sưng hết mắt lên rồi, giống con mèo ngao, xấu lắm.
- Vâng.
Có mẹ rồi Bí Ngô không khóc nữa đâu.
Mới có mấy ngày mà tôi có cảm giác như trôi qua nửa đời người, lúc này, trong phòng không có người lạ nữa nên tôi cứ ôm con thủ thỉ hỏi chuyện này chuyện kia, hỏi Bí Ngô ở đây ra sao, những người trong nhà đối xử với con thế nào.
Con bé kể chuyện một hồi, cuối cùng mệt quá mới thiếp đi trong vòng tay tôi, còn tôi thì cứ ngồi vuốt tóc con mãi.
Thương con, xót con, muốn đem con đi khỏi đây nhưng tạm thời chưa nghĩ ra cách nào cả, chỉ có thể ôm Bí Ngô trong lòng